Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:41
Lượt xem: 7
“Xiêm y và trang sức nhà Lục chưởng quầy không giống nơi khác, chúng ta có lẽ tìm được manh mối từ đây, nếu có thể tìm được xuất xứ của những thứ này thì cũng có thể tra ra được sau lưng khách điếm cất giấu bí mật gì.”
Ngụy Liễu làm ra vẻ mặt buồn bực khi không được tin tưởng: “Ngươi có phải chỉ cho rằng ta gây chuyện, không hề nghĩ tới tìm manh mối đúng không?”
Đào Dương: “……”
Không thể không nói, lời Ngụy Liễu nói rất có đạo lý.
Hắn với thân phận là sư huynh và nam nhân, chỉ ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Khách điếm quả thật quỷ dị, cẩn thận vẫn hơn.”
Ngụy Liễu khó chịu ừ một tiếng, ngả người dựa vào thành xe, cảm xúc không vui trong đáy mắt biến mất, thay vào đó bắt đầu thưởng thức cây trâm.
“Sư huynh, ngươi nói xem hai vị tiền bối Lữ Tào có phải cũng vì bọn họ mà đến không?”
Đào Dương nghe vậy trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhăn mày: “Khó nói.”
Trực giác nhạy bén cho hắn biết chuyện này tựa hồ không đơn giản như trong tưởng tượng.
Giờ cơm trưa qua đi, khách điếm khôi phục an tĩnh.
Mặt trời cũng thu bớt ác ý, lặng lẽ chiếu xuống đình viện.
Thời điểm không có khách, Lục Kiến Vi thích nhất là ngồi trên ghế bập bênh thưởng trà, cùng với hương trà thơm mát, nàng híp mắt nhìn lên vòm trời.
“Tiểu Khách, ngươi có cảm thấy khách điếm thiếu chút gì không?”
“Thiếu gì?”
“Trong viện hay ngoài sân đều trụi lủi trống không, chẳng có mỹ quan gì.”
Tiểu Khách: “Có thể ở là được.”
Lục Kiến Vi xưa nay theo đuổi chất lượng cuộc sống, hiện tại có tiền có thời gian, còn có sức lao động miễn phí, không làm đúng là uổng phí.
Nàng gọi Trương bá tới.
“Ta muốn trong ngoài khách điếm trồng chút hoa cỏ, việc này giao cho ngươi.”
Trương bá trả lời: “Chưởng quầy, ta không biết cách chăm sóc hoa cỏ sợ trồng không được, cần phải tìm thợ trồng hoa đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-51.html.]
Nơi đây trong vòng mười dặm cỏ cây thưa thớt, chắc chắn không thích hợp gieo trồng hoa cỏ, phỏng chừng phải làm chưởng quầy thất vọng rồi.
“Nếu hoa cỏ không dễ trồng thì trồng chút rau dưa cũng được, xanh mướt chỉ cần nhìn vài lần liền cảm thấy tâm tình vui vẻ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương bá cung kính đồng ý.
“Ngày mai ta đi Lâm Nguyệt Thôn hỏi thử, nếu có người am hiểu trồng rau trồng hoa thì sẽ mời tới đây.”
“Được.”
Lục Kiến Vi nhắm mắt dưỡng thần, Vô Danh công pháp không ngừng vận chuyển bên trong cơ thể, toàn thân trên dưới giống như được một dòng nước ấm bao vây, di chứng sau bao lần thức đêm làm việc vất vả hiện tại đã biến mất.
Khoảng thời gian không ngủ không nghỉ này, tâm pháp của nàng nhảy vọt không ít, nhưng còn xa mới tới cấp bốn.
Mười vạn cũng không phải con số nhỏ.
“Tiểu Khách, thật sự không có linh đan diệu dược gì có thể nâng cao cấp bậc nội lực sao?”
“Không có.” Tiểu Khách lạnh nhạt nói.
Lục Kiến Vi nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết và phim truyền hình mình từng xem: “Không có linh dược hay kỹ năng hút tinh đại pháp nào à? Đối phó khách nhân gây chuyện chỉ phạt tiền thôi sao được? Phải làm cho bọn họ mất đi sức chiến đấu thì mới an tâm được chứ?”
Nếu nàng có thể hút được công lực của võ sư cấp hai, nói không chừng nháy mắt là có thể trở thành cao thủ đứng đầu.
Tiểu Khách: “…… Ngươi cứ nằm mơ đi rồi sẽ được.”
“Không đúng.” Lục Kiến Vi nhạy bén phát hiện: “Ngươi chần chờ, ngươi không lập tức phản bác ta, có phải thực sự tồn tại loại võ kỹ này không?”
Tiểu Khách quyết định không giấu nàng.
“Mời ký chủ tự mình tìm hiểu công dụng chi tiết của công pháp.”
Vậy nghĩa là có!
Lục Kiến Vi lộ ra ý cười, bầu trời trên đầu dường như xanh thêm.
“Hành động này không phải chính đạo, ký chủ cẩn thận vẫn hơn.” Tiểu Khách làm tròn bổn phận nhắc nhở nàng: “Không cẩn thận sẽ gặp phản phệ.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Yên tâm.”
Nàng cũng không phải là ma đầu gặp ai cũng hút, hơn nữa càng là công pháp nghịch thiên hạn chế càng lớn, nàng mới nhập môn, hiểu biết với Vô Danh công pháp cũng ít, càng miễn bàn tới cái gọi là Hút Tinh đại pháp, đương nhiên sẽ càng thêm cẩn trọng.