Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:44
Lượt xem: 45
Vốn tưởng rằng chủ đề này sẽ kết thúc như vậy, ai ngờ Lâm Vọng đột nhiên đi tới, tò mò hỏi: "Sáu tên trong chuồng ngựa là cái gì? Sao ta chưa từng nghe nói qua?"
"Không phải ngươi đã xem Thanh Thiên nữ hiệp rồi hay sao?" Triệu Thụy tràn đầy hứng thú nói: "Bên trong có viết đến đệ tử của phân đường nào đó trong Võ Lâm Minh bôi nhọ Lục chưởng quầy, chỉ với thực lực của chính mình, Lục chưởng quầy đã trầm oan giải tội cho bản thân."
Lâm Vọng dừng một chút, gật đầu cười nói: "Cái này ta biết, nhưng thoại bản không có viết cụ thể, nếu Triệu huynh nghe được nhiều lời đồn hơn, có thể giải thích cặn kẽ tỉ mỉ cho ta được không?"
"Đương nhiên là được." Cơ hội chê cười Võ Lâm Minh không phải lúc nào cũng có, Triệu Thụy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hai ngày nay hắn cũng không nhàn rỗi, cố ý đi ra ngoài tìm thương đội Trung Nguyên nghe ngóng được không ít tin tức, đang cần người chia sẻ, liền thao thao bất tuyệt kể lại sự tích vinh quang về "sáu tên trong chuồng ngựa", sau khi trải qua nhiều truyền miệng, phiên bản đã trở nên cực kỳ khoa trương quái gở, Lâm Vọng nghe xong có vẻ sửng sốt.
"Bọn họ thật sự ngâm mình trong phân ngựa cả ngày sao?"
"Tuyệt đối không sai!"
"Bọn họ đói đến mức tranh giành thức ăn với ngựa sao?"
"Đúng vậy, thật là sỉ nhục đối với một võ giả!"
"Bọn họ…"
"Đủ rồi!" Biện Hành Chu thật sự không nhịn được nữa, cắt ngang hai người: "Triệu Thụy, hôm nay ngươi cười nhạo người khác, không biết sau này sẽ trở thành trò cười cho người ta sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trò cười?" Triệu Thụy hừ cười: "Ta và đám mãng phu Võ Lâm Minh các ngươi không giống nhau."
Biện Hành Chu nhướng mày: "Cái đó thì không nhất định."
Ở Kính Thiên Điện cũng có rất nhiều kẻ ngu xuẩn.
"Ta cần phải nhắc nhở các ngươi." Lương Thượng Quân tay cầm cái xẻng, sâu kín nói một câu: "Nếu không phải ngày ấy có Hách Liên cô nương ra tay, hiện tại hai ngươi đang bầu bạn cùng A Trát Mật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-510.html.]
Hai người: "…"
"Hách Liên?" Thần sắc của Lâm Vọng đột nhiên cứng lại, sau đó mấp máy cánh môi đỏ, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: "Theo ta được biết, tông chủ của Tiêu Dao Tông cũng mang họ Hách Liên."
"Chuyện này không phải mọi người đều biết sao?" Triệu Thụy liếc hắn một cái: "Tuyết Nhi là nữ nhi của Hách Liên tông chủ, đến cả chuyện này mà ngươi cũng không biết?"
Lâm Vọng vẻ mặt mang ý xin lỗi nói: "Ta biết, chỉ là gặp thoáng qua mà thôi, Lâm mỗ không nghĩ tới có thể có vinh hạnh nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất giang hồ ở nơi Điền Châu hoang vắng thế này."
Triệu Thuỵ: "Ngươi biết là tốt rồi."
"Các vị đều là đệ tử thiên tài của các đại tông phái, không biết tới Điền Châu có chuyện gì?" Lam Vọng cười hỏi: "Hay cũng đến vì Cố Bạch Đầu?"
Triệu Thụy kiêu căng nói: "Đương nhiên. Những lời ngươi nói với Lục chưởng quầy ngày ấy chúng ta đều nghe thấy rồi, vốn tưởng tin tức này chỉ có chúng ta biết, ai ngờ một tán khách không môn không phái như ngươi cũng may thế."
"Triệu huynh cứ nói đùa, ta chỉ tới xem náo nhiệt, xem xem "thần dược" trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào mà thôi. Có chư vị ở đây, còn có chuyện gì của Lâm mỗ nữa chứ."
"Ngươi cũng tự mình hiểu mình đấy." Triệu Thuỵ dùng ngữ khí bố thí nói: "Thấy ngươi thức thời như vậy, ta cho phép ngươi đi cùng chúng ta trảiu nghiệm một chút."
Lâm Vọng: "...Vậy đa tạ Triệu huynh."
"Có một vấn đề ta muốn hỏi rất lâu rồi." Lương Thượng Quân rửa chuồng ngựa xong, xách cái thùng tới gần: "Triệu công tử, ngươi có biết Lâm công tử cũng là võ sư cấp sáu không?"
"Cho nên?" Triệu Thụy không hiểu ra sao.
Lương Thượng Quân: "Vậy tại sao ngươi còn cảm thấy bản thân tài trí hơn người vậy?"
"Ta là đệ tử của Kình Thiên Điện, hắn một kẻ không môn không phái, không phải hẳn là nên nghe lời ta sao?" Triệu Thuỵ lý lẽ hùng hồn nói: "Lương tiểu nhị, rốt cuộc ngươi có phải khách nhân giang hồ hay không mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?"
Lương Thượng Quân ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhưng nơi này là Điền Châu, không phải Thanh Châu, ở đây chỉ có Cổ Thần Giáo, không có Kình Thiên Điện."
Triệu Thụy: "..."
Hắn nhìn Lương Thượng Quân bằng ánh mắt không thể tin nổi, nửa ngày không biết nên nói cái gì.