Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:03
Lượt xem: 43
“Không sao, cũng không thể tuỳ ý g.i.ế.c mười mấy người. Nội lực của bọn họ có ảnh hưởng không?”
A Thạch Thải lắc đầu: “Không hề ảnh hưởng.”
“Ha ha.” Lâm Vọng tức giận cười nói: "Hóa ra là cố ý lừa ta, rất tốt.”
Hắn nhịn rồi nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, hất tung thư án, tất cả giấy bút trên bàn đều rơi xuống đất, trên giấy thấp thoáng vài câu thơ.
A Thạch Thải vội cúi đầu: “Đường chủ bớt giận!”
“Ta không tức giận.” Lâm Vọng hất cằm nói: "Ta cũng không phải ngày đầu tiên biết người Trung Nguyên xảo quyệt đa đoan, ta không cần tức giận.”
A Thạch Thải ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn thận nói: “Thần Giáo gửi tin đến, Khê trưởng lão hỏi người có tham gia Cổ Thần Tiết hay không?”
Vốn dĩ Lâm Vọng không muốn tham gia, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở khách điếm Bát Phương, trong lòng kích động.
“Nói với Khê A Bà ta sẽ đi, nhưng không dùng thân phận tộc nhân tham gia.”
“Vâng.”
Lãnh địa Ấp tộc, A Trát Hà truyền đạt với tộc yêu cầu của Lục Kiến Vi, các trưởng lão thiếu chút nữa không nhịn được tức giận lấy vũ khí đi liều mạng.
Tộc trưởng A Trát Sơn dang tay chặn lại, do dự nói: “Cứ làm theo lời nàng ta nói, không thể để dũng sĩ của tộc bỏ lỡ Cổ Thần Tiết.”
Nếu như tính theo trung bình một người 300 cân, mười lăm người A Trát Mật cần chuộc bốn mươi lăm vạn lượng, lại thêm năm phần, là 67 vạn 5 ngàn lượng, nhưng sau khi cân không chỉ 300 cân, cộng lại cũn gần 70 vạn lượng bạc.
Đối với Lục Kiến Vi mà nói, số tiền này không tính là nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng ở trong mắt người Ấp tộc, đây là đang đào da thịt của bọn họ.
Một sọt tiếp nối một sọt ngọc thạch được vận chuyển đến Bát Phương khách điếm, chất đầy cả sân viện, nếu không phải trong lúc nhàn rỗi không có việc làm, người Ấp tộc thích đi khai thác ngọc quặng thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lấy ra được nhiều như vậy.
Triệu Thụy và Biện Hành Chu đã không còn lời nào để nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-523.html.]
Cho dù xuất thân từ đại tông, hai người họ cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nhiều ngọc thạch như vậy.
Người Ấp tộc đưa ngọc thạch xong, ai nấy đều tức giận đứng ngoài sân.
A Trát Hà đứng một mình ở trong viện hỏi: "Lục chưởng quầy, bây giờ ngươi có thể thả dũng sĩ của tộc ta đi rồi chứ?"
"Đương nhiên." Lục Kiến Vi phân phó các tiểu nhị: "Cởi trói cho bọn họ đi."
Các dũng sĩ được cởi bỏ dây thừng, chen chúc chạy ra khỏi chuồng ngựa, cả đám thối hoắc, bốc mùi đến mức khiến người ta đầu váng mắt hoa.
A Trát Hà không tự chủ được lui về phía sau vài bước, nhưng lại đá phải sọt tre.
Trên mặt đất đều là ngọc thạch, thật sự không có chỗ nào để đặt chân.
Hắn đang muốn gọi mười lăm người trở về thì A Trát Mật đột nhiên nói một câu, sau khi nghe xong hắn sững sờ tại chỗ.
Sau đó những người còn lại cũng tố khổ với hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lục Kiến Vi cười khổ nói: "Lục chưởng quầy, ngươi cho bọn họ uống thuốc gì vậy, tại sao nội lực của bọn họ đều biến mất?"
Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Muốn giải dược không? Một ngàn lượng một viên. Lần này không thể dùng ngọc thạch gán nợ."
Một ngàn lượng một viên, mười lăm viên chính là một vạn năm ngàn lượng, trong tộc vẫn có thể trả nổi.
A Trát Hà bất đắc dĩ đành phải cử người đến tiền trang ở Đạt Đạt Thành để lấy tiền.
Các giao dịch ở Đạt Đạt Thành phần lớn đều là kinh doanh quy mô lớn, có tồn tại tiền trang cũng không có gì lạ.
Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu nhanh chóng được mang tới, tất cả đều vào tài khoản của Lục Kiến Vi.
Người Ấp tộc ủ rũ cụp đuôi mà rời đi.
Tiết Quan Hà hỏi: "Chưởng quầy, số ngọc thạch này ngài định xử lý như thế nào?"
Cũng không thể cứ chất đống ở sân mãi được?
Lục Kiến Vi muốn nhân lúc mọi người không chú ý thu vào hệ thống, sau đó lấy cớ là sư môn bí mật mang đi, chuyện này cũng không phải trước đây nàng chưa từng làm qua.