Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 525
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:06
Lượt xem: 56
"Ngươi có thể sao?"
"Người điều khiển trùng xà, ta có thể khống chế." Dường như giọng nói của Hách Liên Tuyết mang theo một loại ma lực, dễ dàng khiến người ta buông lỏng tâm phòng bị: "Không có trùng xà quấy rầy, Lục chưởng quầy sẽ giảm rất nhiều lực cản."
Lục Kiến Vi quả thực có chút động lòng.
Hách Liên Tuyết không chỉ có thể điều khiển người thổi sáo mà bản thân "thể chất" của nàng cũng là một sát thủ lớn.
Cổ Vương gặp phải nàng còn phải né xa ba thước, huống chi là những cổ trùng khác?
Nàng hỏi: "Nếu như hái được 'Cố Bạch Đầu', ngươi định phân chia như thế nào?"
Hách Liên Tuyết: "Một nửa."
"Ngươi có nghĩ tới một vấn đề này không." Lục Kiến Vi đột nhiên thu ý cười: "'Cố Bạch Đầu' vốn chính là vật của Mâu tộc, ngươi và ta gióng trống khua chiêng tiến đến cướp đoạt, như vậy có khác gì cường đạo?"
Hách Liên Tuyết: "…"
"Nhưng mà giang hồ xưa nay đều như thế, bất luận là linh vật, linh dược hoặc là thần binh hiện thế gì, chỉ cần ai cướp được thì đó là của người đó." Triệu Thụy nói.
Lục Kiến Vi hỏi lại: "Xưa nay đều như thế, vậy là đúng sao?"
"Không sai:" Nhạc Thù nhíu mày: "Triệu công tử, ngươi có chỗ dựa là sư môn cường đại, căn bản không hiểu sự thảm thống khi bị cường đạo tàn sát cả nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thụy khó hiểu: "Giang hồ vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, tựa như Lục chưởng quầy nhà ngươi vơ vét được rất nhiều tiền tài từ trên người Thánh Dược Đường và Ấp tộc, chẳng phải là dựa vào thực lực mạnh mẽ hay sao?"
"Ngươi sai nhân quả rồi." Tiết Quan Hà phản bác: "Là Thánh Dược Đường và Ấp tộc ức h.i.ế.p chúng ta trước, chưởng quầy chỉ phạt tiền bạc của bọn họ, đã đủ tận tình tận nghĩa. Nếu đúng như những gì ngươi nói, ngày hôm đó ngươi và Biện công tử mạo phạm chưởng quầy, chỉ sợ đã không ở nhân thế từ lâu."
Biện Hành Chu: "…"
Hắn hoàn toàn chưa nói cái gì cả, đừng kéo hắn vào được không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-525.html.]
Triệu Thụy nhất thời nghẹn lời.
Hắn là người được hưởng lợi từ "thủ hạ lưu tình” nên tự nhiên không thể nói là với giọng điệu "cường giả vi tôn" được.
Hách Liên Tuyết đột nhiên mở miệng: "Lời của Lục chưởng quầy giống như thể hồ quán đỉnh, Tuyết Nhi tiếp nhận dạy dỗ."
(Thể hồ quán đỉnh: ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.)
"Hách Liên cô nương nói quá lời rồi."
"Lục chưởng quầy, ta tự xưng là đã đọc kỹ thoại bản, cũng cực kỳ hiểu biết về ngươi, nhưng ta căn bản không hiểu hàm ý sâu xa trong thoại bản. Thanh Thiên nữ hiệp không chỉ có một lòng hiệp nghĩa giúp đỡ mọi người trầm oan giải tội, còn có dũng khí và định lực phá vỡ các quy tắc lỗi thời."
Lục Kiến Vi: "…"
Không cần đọc lại rồi lý giải nữa, thật sự quá lắm rồi.
"Tuy là Võ Vương cấp tám, nhưng ngươi sẵn sàng suy xét vì kẻ yếu, cũng không bao giờ lợi dụng thân phận Võ Vương để hại người vô tội, Tuyết Nhi vô cùng cảm phục."
"…"
"Lục chưởng quầy, xin nhận một lạy của ta." Hách Liên Tuyết trực tiếp khom mình hành lễ, cực kỳ trịnh trọng nói: "Về sau ta chắc chắn làm sẽ lấy ngài làm gương."
Lục Kiến Vi hỏi: "Lục La cô nương, tiểu thư nhà ngươi lại uống say à?"
Lục La bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu thư nhà nàng cái gì cũng tốt, chỉ là giả vờ quá lâu, bản tính không thể đè nén được nữa.
"Hách Liên cô nương, nếu như ngươi đã hiểu, vậy từ bỏ việc hợp tác thôi." Lục Kiến Vi nhẹ giọng nói: "Ta còn có việc, về phòng trước."
Hách Liên Tuyết: "Từ từ, Lục chưởng quầy, mặc dù hái 'Cố Bạch Đầu' là nhiệm vụ từ sư môn, nhưng hiện giờ ta đã nghĩ thông suốt, ta sẽ không tiếp tục đi làm việc cường đạo, cũng không thể để những người khác cướp tài vật của tộc khác, ta muốn tiến lên ngăn cản."
"Bất luận là cường đoạt, hay là ngăn trở, ngươi đều có thể tự mình quyết định, không cần phải hỏi ta." Lục Kiến Vi để lại một câu, đi thẳng về phòng.
Hách Liên Tuyết đứng ở tại chỗ trầm mặc.