Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 531
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:14
Lượt xem: 36
“Nhưng mấu chốt là, người ta chưa chắc đã tình nguyện xuyên qua.” Lục Kiến Vi bình tĩnh lại: “Nợ tình cảm khó trả nhất, hãy để ta dừng lại đúng lúc đi.”
"Hắn cũng không còn sống được thêm hai năm nữa." Tiểu Khách đánh một kích trí mạng nhất: "Hai năm nữa ngươi cũng chưa chắc đã tích cóp đủ tiền về nhà."
Lục Kiến Vi: "… Nói không chừng ta có thể giải được độc của hắn."
"Giải độc cho A Điều trước rồi lại nói."
"Chỉ cần thu thập đầy đủ dược liệu, là có thể giải độc rồi."
Nàng còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, ngoại trừ kiếm tiền mua đạo cụ xuyên không, nàng còn phải nỗ lực để có được tiền lương và tiền thưởng sau khi xuyên trở về, nếu không sẽ bỏ uổng lần xuyên không này.
Tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ là, nàng có thể dựa vào sức mạnh của chính mình để định chế một bộ quy tắc mới, thay đổi bầu không khí ô trọc trên giang hồ.
Làm xong tất cả những điều này, liệu còn có thời gian để yêu đương không?
Không có!
Cho nên không cần tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây.
Lục Kiến Vi nhắm mắt lại, vận chuyển tâm pháp, mạnh mẽ dẹp bỏ những ý niệm không nên tồn tại trong đầu.
Ngẫm lại về lúc mới vừa xuyên qua nghèo và trắng tay như thế nào, ngẫm lại lúc mới vừa xuyên qua phải ăn bữa hôm lo bữa mai, đầu óc của nàng càng trở nên minh mẫn…
Mới là lạ.
Dục vọng của con người là vĩnh viễn không có chừng mực.
Khi không có tiền thì theo đuổi cuộc sống vật chất, khi không được bảo đảm an toàn thì theo đuổi vũ lực mạnh mẽ, đợi đến khi cả hai điều này đều được thỏa mãn rồi, tự nhiên sẽ có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện khác.
Lục Kiến Vi cũng không thể ngoại lệ.
Nàng thở dài, thắp đèn, lấy cuốn thư tịch Cổ Thuật trong ba lô ra, cưỡng ép bản thân nhìn đủ loại sâu bọ xấu xí trong đó.
Trong bóng đêm thật sâu, mọi âm thanh xung quanh đều trở nên im lặng.
Cổ trùng xấu xí cuối cùng cũng áp chế được ý niệm trong lòng nàng.
"Rầm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-531.html.]
Một tiếng vang trầm nặng truyền đến từ cách vách.
Lục Kiến Vi lập tức thu hồi cuốn sách, đẩy cửa đi ra, đi đến trước cửa phòng cách vách.
"Có cần hỗ trợ không?"
"Không sao." Ôn Trứ Chi trả lời vô cùng nhanh: "Làm phiền ngươi rồi sao? Xin lỗi."
Lục Kiến Vi nhíu mày, một Võ Vương cấp tám có thể dễ dàng bị vấp ngã ở trong phòng chính mình sao?
Hắn sẽ không…
Nàng duỗi tay đẩy cửa, cửa còn không được cài chốt.
Trong phòng không có thắp đèn, vài tia ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng một tấc không gian phía trước giường.
Ôn Trứ Chi ngồi ở trên giường tre, chiếc chăn mỏng buông thõng đắp ngang hông, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, cười nói: “Chiếc giường tre này không ổn định, lúc lên đây ta vô ý đụng vào, giờ thì không sao rồi."
Trông hắn có vẻ rất bình thường, nhưng Lục Kiến Vi lại tinh ý nhận ra được, ánh mắt của hắn không có tiêu cự.
Cuối cùng thì độc tố đã ảnh hưởng tới thị giác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ban ngày thì còn có thể thấy rõ, nhưng khi tới buổi tối sẽ không khác gì người mù.
Lục Kiến Vi đến gần nói: "Ta đột nhiên nhớ ra, đã một thời gian rất lâu rồi ta chưa bắt mạch cho ngươi."
Ánh mắt của Ôn Trứ Chi di chuyển theo bóng hình của nàng.
Thứ dựa vào không phải nhãn lực, mà là thính lực.
"Chỉ là vị giác, khứu giác cùng thị giác có hơi kém một chút, còn lại cũng không vấn đề gì." Hắn nói.
Lục Kiến Vi: "Ngươi nên nói năng thành thật. Đưa tay ra."
Ôn Trứ Chi không còn cách nào, đành phải đưa cánh tay ra.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên cổ tay hơi lạnh, trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nhịp đập mạnh mẽ tựa hồ nặng nề lạ thường, một tiếng lại một tiếng, đập thình thịch từng tiếng trầm trong không khí tối tăm.
Ánh trăng chiếu xuống trước giường phủ lên một lớp sương giá, sương giá lại bị váy áo rũ ở dưới giường che lấp.
Lục Kiến Vi ngồi ở trên mép giường, buông cổ tay của hắn ra.
"Tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, năm giác quan của ngươi sẽ dần dần biến mất, không phải c.h.ế.t người nhưng c.h.ế.t còn tốt hơn."