Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:37
Lượt xem: 59
Khi g.i.ế.c chóc mất đi mục tiêu, trận ngoài ý muốn này nên kết thúc.
Lục Kiến Vi bày xong một mắt trận cuối cùng, bản thân cũng bị lạc trong trận pháp.
Nàng bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trong lòng thầm đếm.
Một, hai, ba…
Hình bóng quen thuộc phá vỡ tầng tầng sương mù, xuất hiện ở trước mắt nàng như nàng dự đoán, vươn tay về phía nàng.
“Lục chưởng quầy, ta dẫn ngươi đi ra ngoài.”
Trận pháp chỉ có thể hỗ trợ tạm thời, khí cụ mà Ôn Trứ Chi mang không nhiều lắm, bày Mê Huyễn Trận lớn như vậy đã là không dễ, cho nên trận pháp cũng không ổn định.
Một khi bị kẻ chủ mưu phát hiện, chắc chắn sẽ mạnh mẽ phá trận.
Trận pháp duy trì không được bao lâu.
Lục Kiến Vi không chút do dự, duỗi tay nắm lấy tay hắn.
Xúc cảm mát lạnh, lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai mỏng, là dấu vết hàng năm sử dụng vũ khí để lại.
“Cổ Thần Giáo có kẻ thù gì?” Nàng hỏi.
“Chưa từng nghe nói.” Ôn Trứ Chi cẩn thận nắm tay nàng, một tay chuyển động xe lăn: "Ngươi có nhớ tàng bảo đồ của Bạch Hạc sơn trang bị tiết lộ không?”
“Tất nhiên nhớ rõ, đến bây giờ còn không có tìm được kẻ chủ mưu, như thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nguyên do vụ án Cực Địa Kim Tằm của Chu gia cũng chưa điều tra rõ, ngoài ra trước khi ngươi rời núi, trên giang hồ cũng từng xảy ra vụ án tương tự.”
Lục Kiến Vi lập tức hiểu ý: “Ý của ngươi là, có người cố ý gây chuyện, dẫn phát phân tranh trong giang hồ?”
“Cũng có thể.”
“Mưu đồ là gì?”
“Không rõ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-542.html.]
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Nếu đúng như lời ngươi nói, kẻ chủ mưu này chẳng phải là sẽ hận Bát Phương khách điếm?”
“Ừ, cho nên sau vụ án của Chu gia, ngươi bị Võ Lâm Minh đuổi giết, lại bị tán khách giang hồ vây đánh.”
“Vậy hắn nhất định rất muốn g.i.ế.c ta, Điền Châu chính là một cơ hội tốt.” Lục Kiến Vi cười khẽ: "Ngươi là muốn nói, việc hôm nay đều không phải là do kẻ thù của Cổ Thần Giáo làm, mà là có người cố ý chế tạo một trận g.i.ế.c chóc, mà ngươi và ta chỉ là ngẫu nhiên trong trận g.i.ế.c chóc này.”
Ôn Trứ Chi thoáng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Chỉ là suy đoán của ta.”
“Ta tin tưởng trực giác của Bùi chỉ huy sứ.” Lục Kiến Vi theo bước chân của hắn, rốt cuộc ra khỏi trận pháp.
Bọn họ xuất hiện ở một bên của đài viên, những lá cờ trên mép đài che khuất ánh mặt trời, Lục Kiến Vi khẽ buông tay hắn, nhặt những viên đá vụn từ dưới đất.
Nàng không thể nhìn rõ người trong trận pháp, nhưng Ôn Trứ Chi có thể.
“Cách tốt nhất để ngăn chặn g.i.ế.c chóc chính là làm cho bọn họ không nhúc nhích, cùng nhau chứ?”
“Được.” Ôn Trứ Chi cười gật đầu, chỉ ra vị trí chính xác.
Những viên đá vụn mang theo nội lực cấp tám hoàn toàn đi vào trận pháp, không lâu sau, nhưng sát thủ mắt đỏ chạy tán loạn trong trận pháp lập tức ngã xuống một tảng lớn.
Thủ pháp điểm huyệt của Lục Kiến Vi cực chuẩn cực ổn, lại có nội lực thêm vào, những sát thủ đó bị điểm huyệt không tốn mấy canh giờ, thì căn bản không giải được, trừ khi mạnh mẽ phá vỡ huyệt đạo, nhưng kể từ đó, kinh mạch sẽ bị tổn thương.
Sát thủ liên tiếp đều biến thành “cương thi”.
Sát khí thấu xương bất ngờ đánh úp từ phía sau.
Võ Vương cấp bảy đỉnh phong!
Quyển Sương Đao đột nhiên ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng như tuyết, làm đau đớn hai mắt của người tới.
Chỉ nghe một tiếng đánh vang lên thanh thúy, song chùy trong tay của người tới phát ra tiếng răng rắc, khiến cho đối phương sững sờ tại chỗ, quên công kích.
Lục Kiến Vi xoay người, liếc nhìn đối phương một cái, rất có hứng thú nói: “Thì ra là phản đồ của Cổ Thần Giáo.”
Người ám sát nàng đúng là một vị Cổ sư cấp bảy đã tham dự hiến tế.
Ánh mắt sắc bén của A Trát Kỳ nhìn về phía Quyển Sương Đao, trong mắt xẹt qua một chút không cam lòng và tham lam.
“Đao tốt.”
Lục Kiến Vi mỉm cười dịu dàng: “Quá khen. Theo ta thấy, đao c.h.é.m g.i.ế.c kẻ ác mới xứng đáng là đao tốt.”