Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 556
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:58
Lượt xem: 50
"Là người Trung Nguyên các ngươi tham lam lỗ mãng, chẳng biết cái gì cũng dám xông vào bên trong, không mất mạng mới là lạ." A Lặc Thư trào phúng nói: "Cái gì mà 'Hồn Đoạn Lĩnh', nó rõ ràng tên là 'Sơn Khả Mạch'."
Lục Kiến Vi: "Có ý gì?"
"Sống và chết." A Lặc Hồng và Lục Kiến Vi sóng vai mà đi, ôn hòa nói: "Nó vừa có thể làm người sống, cũng có thể làm người chết."
Dược liệu thì có thể cứu sống người bị thương, độc vật thì sẽ khiến con người mất đi tính mạng.
"Đúng là rất chuẩn xác." Lục Kiến Vi gật đầu: "Nơi ở cũ của Lâm Tòng Nguyệt còn bao xa?"
"Ở bên trong Hồn Đoạn Lĩnh." Mắt A Lặc Hồng lộ ra vẻ khen ngợi: "Nàng là người có tính cách vô cùng kiên cường, đồng thời cũng là một y sư nhân từ giàu lòng yêu thương."
A Lặc Thư hai mắt đỏ ửng nói: "Nếu không phải tại đám người Tiêu Dao Tông kia thì nàng cũng sẽ không chết, người của Tiêu Dao Tông đều đáng chết!"
"A Lặc Thư." A Lặc Hồng nhỏ giọng nhắc nhở.
Lục Kiến Vi khoát tay: "Không sao, trái lại ta rất tò mò, tại sao ngươi lại nói nàng bị người của Tiêu Dao Tông hại chết?"
Trên giang hồ lưu truyền hai phiên bản, Lâm Tòng Nguyệt là bị khách nhân giang hồ bao vây nên tự sát mà chết.
A Lặc Thư hừ nhẹ, không muốn trả lời.
"Có lẽ ngươi không biết, bây giờ ở Trung Nguyên Lâm Tòng Nguyệt là một y nhân người người ca tụng, rất nhiều người viết sách về nàng, thậm chí còn cung phụng bài vị của nàng, hương hỏa không dứt."
"Thật chứ?" A Lặc Thư trừng to mắt.
Lục Kiến Vi: "Việc này ngươi nghe ngóng thử là biết, ta còn cần lừa ngươi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-556.html.]
"Nàng không phải vẫn luôn bị người Trung Nguyên gọi là nữ ma đầu sao? Sao đột nhiên lại..." A Lặc Thư chợt nghĩ tới: "Chẳng lẽ là ngươi?"
Nàng đã từng nói trong khách điếm có một tiểu nhị có liên quan với Lâm Từ Nguyệt.
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Ta chỉ đang trong quá trình tìm kiếm giải dược, không cẩn thận tra đến chân tướng của năm đó."
A Lặc Thư im lặng một lúc, giọng nói khản đặc: "Lúc trước nàng sống không tốt, nhưng nàng chưa từng oán hận ai, trong lòng nàng chỉ có y thuật. Ta vẫn luôn không dám nghe ngóng chuyện của nàng tại Trung Nguyên, chỉ sợ nhìn thấy người Trung Nguyên thì lại không nhịn được mà g.i.ế.c người."
Lục Kiến Vi lẳng lặng lắng nghe.
"Nàng là người tốt, nàng không giống với những tên hèn hạ tham lam Trung Nguyên kia, nàng muốn tìm thuốc, nhưng xưa nay nàng không hề tự tiện xông vào Hồn Đoạn Lĩnh để hái, mà là được sự đồng ý từ trong tộc rồi mới đi. Thật ra nàng không cần như vậy, nàng đã cứu người trong tộc, các tộc nhân đều rất thích nàng, nàng muốn đi thì đi, không cần thiết phải lên tiếng hỏi."
"Đúng thật là người tốt." Lục Kiến Vi thầm nghĩ, thậm chí còn là người có tấm lòng bao la rộng lớn.
A Lặc Thư lau nước mắt, ồm ồm nói: "Đều tại ta không kịp trở về. Ta đã đồng ý với nàng, ngày Cố Bạch Đầu nở hoa sẽ dẫn nàng đi hái, nhưng lúc tỷ thí ở Cổ Thần Tiết lại không cẩn thận bị thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh, chờ khi ta tỉnh lại đi tìm nàng, đã chẳng tìm được nàng nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngược thật." Lục Kiến Vi ở trong lòng nói với Tiểu Khách: "Ta thật sự không nghe nổi những chuyện đau thương thế này.”
Tiểu Khách: "Hu hu hu..."
Nó đã buồn đến mức nói không ra lời.
"Ta chạy khắp Sằn Khả Mạch, chạy khắp Đạt Đạt Thành đều không tìm được nàng." Khóe môi A Lặc Thư lộ ra nụ cười đắng chát: "Ngay lúc ta mờ mịt vô tận, ta nghe thấy mấy người Trung Nguyên. Bọn họ nói, bọn họ nói..."
"Bọn họ nói cái gì?"
"Bọn họ nói rốt cuộc nữ ma đầu c.h.ế.t rồi." A Lặc Thư chảy nước mắt: "Ta không biết nàng là nữ ma đầu gì ở Trung Nguyên, ta chỉ biết nàng luôn trốn tránh người Trung Nguyên. Ta bắt lấy tên kia, dùng cổ trùng hù dọa bọn họ, tất cả bọn họ đều khai thật."
Phía trước xuất hiện một phòng trúc đơn sơ, mười năm qua đi, phòng trúc đã phủ lên chút gió sương, pha lẫn vẻ tang thương.