Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:48
Lượt xem: 50
Yến Phi Tàng lòng sinh chờ mong, như thế hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc càng nhiều cao thủ. Mặc kệ thế lực sau lưng khách điếm là ai, dựa vào quy tắc khách điếm đưa ra, trước mắt có thể nhận định bọn họ không phải phường gian ác, chỉ có điều hơi mê tiền.
Trương bá và Nhạc Thù tất nhiên trong lòng cũng vui sướng, khách điếm càng mạnh bọn họ càng được bảo hộ chu toàn.
Tiết Quan Hà chưa trải qua nhiều việc giang hồ, mơ mơ hồ hồ chỉ biết nghe lệnh hành sự.
Hắn và Trương bá cùng nhau đem “cương thi" dời đến tiền viện, trói vào cây cột trong chuồng ngựa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chưởng quầy, họ Tào kia thật sự không ở đây.” Nhạc Thù cố tình chạy lên lầu hai xem.
Lục Kiến Vi: “Hắn về rồi.”
Trên bản đồ hệ thống hiển thị một chấm xanh lá từ hướng Vọng Nguyệt Thành chạy như bay tới khách điếm. Tào Háo Tử sở trường dùng ám khí, không chỉ có công phu ẩn nấp đệ nhất mà khinh công cũng tuyệt nhiên không hề tầm thường.
Hắn một đường đuổi theo sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang đi đến Vọng Nguyệt Thành, chờ bọn họ thả bồ câu đưa tin xong, lại dùng ám khí đánh rơi bồ câu, sau đó khinh công quay về khách điếm cùng Lữ Hồ Điệp hội hợp, đợi sau khi qua cơm tối sẽ bắt người đi.
Hai người hợp tác lâu ngày, kế hoạch này có thể nói là thiên y vô phùng.
Tào Háo Tử đi tới ngoài tường hậu viện, mũi chân điểm nhẹ, lặng yên không một tiếng động phóng qua tường viện. Tâm tình hắn đang tốt đẹp thì liền thấy Yến Phi Tàng đang ôm đao đứng sau tường.
Tào Háo Tử trượt chân ngã sóng soài trên đất.
Tào Háo Tử cho dù dùng ám khí lợi hại tới đâu cũng không thể đấu lại võ sư cấp sáu như Yến Phi Tàng.
Hắn trong lòng biết rõ kế hoạch bại lộ, chỉ đơn thuần giơ hai tay lên đầu hàng, xấu hổ cười nói: “Không biết Yến đại hiệp có gì phân phó?”
Yến Phi Tàng chán ghét bọn hắn làm chậm trễ bản thân tu luyện, trong lòng không vui, giọng điệu cũng lạnh nhạt đi mấy phần.
“Đi tiền viện.”
Đôi mắt như hai hạt đậu xanh của Tào Háo Tử không ngừng xoay chuyển, ngoan ngoãn đi đằng trước hắn, vòng qua lầu chính khách điếm, đập vào mắt là Lữ Hồ Điệp đang hợp thể với cây cột trong chuồng ngựa.
Bậc thang dưới mái hiên có một nữ tử dung mạo ưu nhã đang dựa lưng vào ghế bập bênh nhàn nhã thưởng trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-56.html.]
Chúng tiểu nhị hộ vệ hai bên.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Lục chưởng quầy, lão Lữ mạo phạm ngươi sao? Ta thay mặt hắn tạ lỗi với ngươi, tên này ăn nói có chút ngả ngớn dầu mỡ, nhưng thật sự không có ý xấu.”
Lục Kiến Vi cười, ngước mắt liếc hắn một cái.
“A Nhạc, lấy cho hắn xem.”
“Được!” Nhạc Thù cầm một hộp gỗ đơn sơ đi đến mở ra trước mặt Tào Háo Tử. Trong hộp là t.h.i t.h.ể một con bọ màu đen, t.h.i t.h.ể nát bấy thảm không nỡ nhìn.
Tào Háo Tử: “……”
Xem ra việc này muốn chối cũng không được. Có điều từ thái độ Lục chưởng quầy, việc này vẫn còn đường cứu vãn.
Hắn không chần chờ thành khẩn đáp: “Thì ra là sủng vật của lão Lữ không cẩn thận chạy ra ngoài quấy phiễu Lục chưởng quầy, xin Lục chưởng quầy thứ lỗi, để bày tỏ thành ý, nếu Lục chưởng quầy có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó.”
Độc trùng của Lữ Hồ Điệp xưa nay bách phát bách trúng, hôm nay thất thủ không phải do hắn sơ ý mà là do bọn họ đã xem nhẹ thực lực khách điếm.
Khách điếm thần bí nằm giữa rừng núi hoang vắng quả nhiên thâm sâu khó lường.
Lục Kiến Vi cũng không vòng vo, nàng đặt chung trà xuống.
“Muốn chuộc người thì đưa hai ngàn lượng bạc trắng.”
Sắc mặt Tào Háo Tử thống khổ: “Lục chưởng quầy, ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đem bán ta cũng không đủ.”
“Yến Phi Tàng.” Lục Kiến Vi không có thời gian nhiều lời cùng hắn.
Yến Phi Tàng rút đao ra khỏi vỏ, đao quang lạnh lẽo bổ về phía cây cột trong chuồng ngựa, Lữ Hồ Điệp đối diện trực tiếp lưỡi đao hùng hổ, sợ đến mức son phấn điên cuồng rớt, chỉ tiếc toàn thân hắn không thể động đậy, tránh cũng không thể tránh.
“Đừng!” Tào Háo Tử sợ hãi kêu to.
Yến Phi Tàng nhướng đôi mày rậm, hắn dừng đao thế, trường đao nhanh chóng vào vỏ, động tác cực kỳ sạch sẽ lưu loát.
Chiêu thức khiến mọi người cằm rớt đầy đất.