Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:07
Lượt xem: 32
Đây là chuyện thế nào vậy?
"Tuyết sư tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả chúng ta ra!"
"Thừa dịp bọn họ loạn đấu, chúng ta tranh thủ hái Cố Bạch Đầu!"
Hách Liên Tuyết nhẹ nhàng thở dài, tiếng nói tựa như lông vũ rơi vào lòng chúng nhân, khiến người tùy tiện chung tình với nàng, trong lòng họ cũng tuôn ra vô hạn bi ai.
Tựa như tất cả tranh đấu đều trở nên không có ý nghĩa gì.
Lục Kiến Vi thầm nghĩ, loại võ kỹ này gần giống kỹ năng trong game, có thể khiến cho địch nhân rơi vào trạng thái tiêu cực, rất hữu dụng.
Âm công của Hách Liên Tuyết chắc chắn cũng không chỉ chừng này.
Những kẻ ý chí yếu ớt đã bỏ vũ khí trong tay xuống, những kẻ ý chí kiên định vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, muốn tranh thoát ảnh hưởng của thanh âm.
Hách Liên Tuyết đặt sáo ngang bên môi, giai diệu bi thương vô tận vang lên.
Không ít người đã lã chã rơi lệ.
A Lặc Thư cũng không khỏi đỏ cả vành mắt, nhưng hắn đã làm bạn với Tư U U nhiều năm, loại công kích trên tinh thần này vẫn có sức chống cự khá mạnh, chỉ một lúc đã khôi phục lại.
"Lợi hại thật." Hắn rầu rĩ nói.
A Lặc Hồng gật đầu: "Với cái tuổi này, quả thật không tệ. Võ lâm Trung Nguyên quả nhiên là lớp lớp nhân tài xuất chúng."
Chỉ một mình Lục chưởng quầy đã có thể khinh thường cả Tây Nam rồi.
"Hửm?" Ánh mắt Lục Kiến Vi nhìn về phía một người.
Lúc hỗn chiến nàng không chú ý tới, lúc này Hách Liên Tuyết lại đang khống chế tâm trạng của mọi người, rất nhiều người bỏ vũ khí đầu hàng, người này lập tức trở nên bắt mắt hơn.
Hắn cũng chịu ảnh hưởng của tiếng sáo, nhưng có lẽ là ý chí quá mạnh, cũng không bị khống chế, chỉ hơi choáng váng đầu óc, tiếp tục đi về phía Cố Bạch Đầu.
Một Võ Vương cấp bảy, dưới công kích của tiếng sáo, cố gắng vươn tay về phía Cố Bạch Đầu.
Đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là hắn đang đeo mặt nạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-562.html.]
Người đến đây hái Cố Bạch Đầu sẽ không mang mặt nạ, ví như đệ tử tinh anh của các tông như Biện Hành Chu và Triệu Thụy, đệ tử của tiểu môn tiểu phái hoặc tán khách nhìn thấy bọn họ sẽ sinh ra tâm ý thối lùi, cũng không dám cưỡng ép xung đột chính diện, lúc tranh đoạt cũng sẽ không cố ý tổn thương đến tính mạng.
Đại tông ăn thịt, tiểu tông ăn canh.
Đây là quy củ trên giang hồ.
Nếu không lúc trước Triệu Thụy cũng sẽ không vỗ n.g.ự.c nói sẽ che chở cho Lâm Vọng.
Mang mặt nạ ngược lại sẽ kéo chân sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vị Võ Vương này lại trái ngược với mọi người, hắn mang mặt nạ dịch dung, chỉ sợ người bên ngoài sẽ nhìn ra hắn.
Dựa vào thân phận và thực lực của hắn, hành động lần này hoàn toàn không cần thiết.
Thật thú vị.
Hách Liên Tuyết dù sao cũng chỉ có tu vi cấp năm, những Võ giả cấp năm, cấp sáu có mặt hợp lại dùng nội lực nhanh chóng phá tan công kích bằng tiếng sáo của nàng.
Mười mấy đạo kiếm khí và đao quang rối rít b.ắ.n về phía đầu cành cây, từ bốn phương tám hướng xông tới, vây chặt nàng bên trong, khiến nàng không thể lùi được nữa.
Hách Liên Tuyết vận nội lực chống cự, nhưng nội lực cấp năm làm gì ngăn cản được nhiều công kích như thế?
Mũ che lập tức bị nội kình như đao tử xoắn nát, mấy sợi tóc và sa mỏng cùng nhau rơi xuống.
Mỹ nhân như ngọc.
Lục Kiến Vi và mọi người cùng nhau nheo mắt lại, thưởng thức mỹ nhân phía trên cành cao.
Mày như trăng khuyết, mắt như sao trời, da thịt trắng nõn hơn tuyết, trong trẻo như phù dung trên cánh đồng tuyết, xuất trần tuyệt tục.
"Tuyết Nhi!"
"Tuyết sư tỷ!"
Mũ che của Hách Liên Tuyết vỡ vụn, người theo đuổi nàng và đệ tử bản tông đều lo lắng không yên, ước gì có thể đi lên giúp nàng che chắn.
Với sự lộ diện này, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu tên đăng đồ tử.
Thần sắc của Hách Liên Tuyết nhàn nhạt, rũ mắt nhìn xuống mọi người, đột nhiên phun ra một búng máu, chậm rãi rơi từ đỉnh cây xuống.