Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 568
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:15
Lượt xem: 41
"Tiểu Khách thật lợi hại." Lục Kiến Vi cười tủm tỉm khích lệ.
"Thường thôi thường thôi." Tiểu Khách khiêm tốn một chút, lại hỏi: "Vi Vi, ngươi thật sự không định thu thêm một tiểu nhị nữa sao?"
"Thế nào, ngươi muốn đệ nhất mỹ nhân làm công cho khách điếm sao?"
Tiểu Khách: "Nàng nói cũng có đạo lý, nhân thủ của khách điếm vẫn rất thiếu, chờ khi trở về Phong Châu, chúng ta sẽ cần càng nhiều tiểu nhị, ta thấy nàng nhất định không cần tiền công, ngươi thật sự không định nhận lấy sao?"
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Thứ ngươi nhìn trúng thật sự là nàng không cần tiền công sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đó chỉ là một nguyên nhân nho nhỏ trong đó thôi."
"Ta đoán, thứ ngươi nhìn trúng chính là thể chất của nàng, chờ đến lúc nàng vào khách điếm, sẽ có một đám thanh niên tài tuấn kéo nhau đi theo nàng ở trọ, mỗi một đám đều có khả năng tranh giành tình cảm vì nàng, do đó dẫn đến đấu tranh, sau đó ngươi có thể phạt tiền thỏa thích đúng không?"
"..."
Lục Kiến Vi: "Bị ta đoán trúng rồi chứ gì."
"Không được sao? Lâu lắm rồi ta không nhận được tiền vào tài khoản."
Sau khi Lục Kiến Vi thăng cấp đến cấp tám, nàng rất ít khi dùng đạo cụ khách điếm, phần lớn số tiền kiếm được đều chuyển vào tài khoản cá nhân của nàng, Tiểu Khách thật sự rất hâm mộ.
"Mới vừa rồi ở Giang Châu không phải đã sử dụng đạo cụ rồi sao?"
"Bọn họ là sát thủ, khẳng định sẽ không có ai tới chuộc, trên người cũng chỉ có mấy đồng bạc lẻ, còn ta thì mất rất nhiều."
"Nói có lý." Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngươi có nghĩ tới việc phát triển mảng kinh doanh khác không?"
"Kinh doanh cái gì?" Tiểu Khách nghi ngờ: "Có phải ngươi lại muốn lừa ta đúng không?"
Lục Kiến Vi: "Ta đang phân ưu vì ngươi đó, ngươi lại nghĩ xấu ta như vậy, ta không nói nữa."
"... Xin lỗi, ta không nên hiểu lầm ngươi, ngươi nói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-568.html.]
"Nể tình hai ta ở cùng nhau lâu như vậy, lần này ta sẽ tha thứ ngươi." Lục Kiến Vi rộng lượng nói: "Sắp gần một năm rồi, khách điếm ở Phong Châu sửa sang cũng gần xong rồi phải không?"
Trên bản đồ hệ thống, vùng đất hoang dã ban đầu hiện giờ đã trở nên tràn đầy sức sống, sắc xanh dạt dào, còn điểm xuyết rất nhiều phòng ốc, được sắp xếp theo hình dạng bát quái trận trên tám ngàn mẫu đất.
Tiểu Khách khó hiểu: "Hẳn sẽ nhanh thôi, làm sao vậy?"
"Khách điếm của chúng ta cũng coi như nổi danh trên giang hồ, đã đến lúc nên trở về đại bản doanh nghỉ ngơi." Lục Kiến Vi làm bộ đ.ấ.m đấm chân mình: "Một năm nay vẫn luôn bôn ba bên ngoài, ta có hơi mệt rồi."
"Ngươi còn chưa nói ta biết sẽ kiếm tiền như thế nào đâu." Tiểu Khách vội la lên.
Lục Kiến Vi: "Nếu như ta cung cấp được sáng ý khả thi, có phải ngươi nên bày tỏ chút gì đó không?"
Tiểu Khách: "... Ngươi muốn phân chia như thế nào?"
"Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, dù sao hệ thống cũng cần có đủ năng lượng để duy trì." Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Ngươi tám ta hai, như thế nào?"
Tiểu Khách: "Ngươi nói trước xem biện pháp có khả thi hay không đã."
"Ngươi đồng ý trước."
"Được, nếu như khả thi thì sẽ làm như vậy."
Lục Kiến Vi yên tâm bèn hỏi: "Lúc trước ta mua tám ngàn mẫu đất, hiện tại cũng có thể xem như là tài sản của khách điếm đúng không?"
"Theo lý thuyết thì đúng là vậy."
"Nhưng ta tự dùng tiền túi của mình mua tám ngàn mẫu đất, việc xây dựng trên đó cũng là ta nhờ Tiết đông gia giám sát thi công, cũng là ta tự mình bỏ tiền túi."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Tám ngàn mẫu đất thuộc về khách điếm, đương nhiên có thể trói định với đạo cụ khách điếm, nhưng chúng nó lại xem như tài sản riêng của ta, cho nên tiền lời do đạo cụ mang đến, có phải ta cũng có được một nửa không?"
Tiểu Khách kinh ngạc: "Vừa rồi không phải ngươi nói chia hai tám hay sao?!"
"Đúng rồi, ta lấy hai phần sáng ý, tám phần còn lại chúng ta mỗi người một nửa, có vấn đề gì không?"
Tiểu Khách cả giận: "Còn không bằng ngươi nói thẳng chia bốn sáu!"