Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:51
Lượt xem: 55
“Khách điếm mở cửa làm ăn buôn bán, chỉ cần khách nhân nguyện ý muốn ở bao lâu cũng được.” Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: “Nhị vị muốn tiếp tục trọ phải trả 500 văn.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Tào Háo Tử móc ra năm bạc vụn.
Hắn đi đến tiền viện cởi trói cho Lữ Hồ Điệp đang làm bạn cùng lừa, đồng thời khiêng hắn lên lầu.
Lục Kiến Vi ở phía sau ôn thanh nói: “Quan Hà, đi hỏi Ngụy cô nương có dùng bữa tối không.”
Tào Háo Tử sờ sờ cái bụng khô quắt, trong lòng chua xót không thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền phạt vào sổ khách điếm, Lữ Hồ Điệp trên người hơn một trăm lượng bạc cùng hai ngàn lượng tiền chuộc, tất cả đều thành vốn lưu động của khách điếm, cộng với tiền lúc trước kiếm được tổng cộng hơn 2500 lượng
Thăng cấp đạo cụ cấp năm cần 1.000.000 đồng, cũng chính là một ngàn lượng, tài khoản 2500 lượng cũng đủ cho đạo cụ phòng ngự và công kích đồng loạt thăng lên cấp năm.
Lục Kiến Vi không chút do dự bỏ ra hai ngàn lượng thăng cấp cả hai đạo cụ.
500 lượng bổ sung tài chính hẳn là đủ dùng.
Cảm giác an toàn đã lâu không thấy đang bao vây nàng. Trên giang hồ, võ giả cấp năm đã coi là cao thủ, võ sư cấp sáu như Yến Phi Tàng đương nhiên là đệ nhất cao thủ trong số thanh niên đồng trang lứa.
Võ giả cấp sáu trở lên hoặc là tông chủ một phương không dễ dàng xuất thủ, hoặc là cao nhân ẩn cư tị thế, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
Trừ phi có bảo vật linh vật hiện thế.
Hiện tại khách điếm có đạo cụ cấp năm bảo hộ, lại có võ sư cấp sáu Yến Phi Tàng tọa trấn, Lục Kiến Vi chỉ cần không ra ngoài khách điếm thì sẽ an toàn từ đầu đến chân.
Chỉ tiếc muốn lên tới cấp sáu cần một vạn lượng bạc, không biết ngày nào tháng nào mới kiếm đủ. Dù vậy tâm tình của nàng cũng rất vui vẻ, cố tình phân phó Tiết Quan Hà buổi tối làm nhiều thêm vài món.
Đồ ăn đã bày đầy bàn nhưng người còn chưa tới đủ.
“Yến Phi Tàng đâu?” Nàng hỏi.
Nhạc Thù lập tức trả lời: “Ta đi kêu hắn.”
Lúc này Đào Dương xuống lầu hỏi: “Lục chưởng quầy đang dùng cơm tối sao?”
“Đúng vậy, Đào công tử muốn gọi món?” Lục Kiến Vi giải thích: “Vừa rồi ta có cho người đi hỏi nhưng Ngụy cô nương đang tắm, không tiện trả lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-58.html.]
Đào Dương gật đầu: “Bây giờ chúng ta mới gọi món liệu có làm chậm trễ các ngươi dùng bữa? Hay là thế này, ta và sư muội dùng bữa chung với các ngươi, ta có thể trả tiền.”
Đồ ăn trên thực đơn căn bản không so được bàn đồ ăn này, hắn vất vả bôn ba nhiều ngày cũng muốn được ăn ngon.
Sư muội cũng đồng ý ý kiến này mới bảo hắn tới hỏi.
Lục Kiến Vi buột miệng đáp: “Được thì được nhưng đồ ăn ở đây đắt hơn một tí.”
Tiểu Khách: “……”
Mọi người: “……”
Chấp niệm kiếm tiền đúng thật là khắc trong xương cốt Lục chưởng quầy.
Đào Dương sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. Nữ tử xinh đẹp như vậy lại bị tiền tài làm vấy bẩn.
“Đương nhiên rồi.” Đào Dương thoải mái trả lời.
“Vậy gọi Ngụy cô nương xuống cùng ăn đi.” Lục Kiến Vi ngồi trên ghế chủ vị nói: “Nếu không đồ ăn sẽ nguội.”
Đào Dương mặt lộ vẻ khó xử: “Sư muội dường như ……”
“Nàng làm sao?”
“Ta cũng không biết, dường như nàng gặp phiền phức, nhưng ta không tiện vào phòng nàng, không biết Lục chưởng quầy có thể đi xem giúp ta được không?”
Lục Kiến Vi thật sự rất đói, không muốn xen vào việc người khác, nhưng nể tình Ngụy Liễu là khách hàng lớn, nàng nhận mệnh lên lầu gõ cửa phòng Ngụy Liễu.
“Ngụy cô nương, đi xuống dùng bữa.”
Ngụy Liễu vui mừng nói: “Là Lục chưởng quầy sao, ngươi mau vào đi, ta không biết vẽ lông mày, ngươi có thể giúp ta một tay không?”
Lục Kiến Vi: “……” Hoá ra là đang trang điểm.
Nàng đẩy cửa đi vào, bóng dáng thiếu nữ yêu kiều đập vào mắt. Ngụy Liễu mặc áo váy mới, kiểu dáng không khác Lục Kiến Vi là mấy, ngay cả màu sắc cũng y đúc, nhìn kỹ mới nhận ra khác biệt.
Nhìn lướt qua đúng thật là nhận không ra nữ hiệp ban ngày.
Ngụy Liễu quay đầu lại, nàng bẩm sinh kiều mị, lưu quang trong mắt hạnh lưu chuyển, sau khi thay áo váy càng thêm kinh diễm.
“Lục chưởng quầy, ngươi giúp ta vẽ mày nhé, ta có vẽ thế nào cũng không đẹp.”