Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:36
Lượt xem: 38
Lục Kiến Vi: "A Dao cưỡng chế kinh mạch chứa nội lực, kinh mạch vốn nhỏ bé yếu ớt không thể chịu được sự vận chuyển của nội lực, mới xuất hiện tình trạng rạn nứt từ trong ra ngoài, bây giờ vẫn còn một chút nội lực sót lại trong kinh mạch của nàng, nếu không đuổi nó ra ngoài thì khó mà tiến hành bước điều trị kế tiếp được."
"Đúng vậy, nếu chỉ là gãy kinh mạch bình thường thì ta còn chữa trị được, nhưng giống như A Dao thì ta không biết bắt tay từ đâu." Viên Quỳnh nói: "Lúc trước Lục chưởng quầy từng trị "chứng nội lực ký sinh", không biết có biện pháp nào phù hợp không?"
Lục Kiến Vi lấy bao châm ra, nhìn sang Thượng Quan Hoài.
"Ta muốn châm cứu cho A Dao, mời Thượng Quan viện trưởng tạm tránh đi."
Hắn xoay người bước ra khỏi phòng.
Tiểu Đào đứng ở tiền viện sốt ruột chờ đợi, thấy hắn bước ra thì vội vàng nghênh đón, hỏi: "Gia chủ, tiểu thư thế nào rồi?"
"Ta thấy Lục chưởng quầy đã có tính toán rồi, chắc có thể chữa khỏi cho A Dao." Thượng Quan Hoài đáp nhẹ nhàng: "Tiểu Đào, ngươi không cần lo đâu."
Trong lòng Tiểu Đào đầy tự trách: "Đều do ta không đủ cẩn thận, không biết tiểu thư tu luyện tâm pháp mới khiến tiểu thư chịu khổ nhiều như vậy."
"Không trách ngươi, nếu A Dao đã muốn giấu ngươi thì dù ngươi cẩn thận đến mức nào cũng không thể phát hiện ra được."
Trong phòng, Lục Kiến Vi sử dụng "Ly Khiếu Châm Pháp", từ từ loại bỏ sạch sẽ nội lực mà Thượng Quan Dao tu luyện được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một chút nội lực ít ỏi như thế, lại còn là nàng tự tu luyện ra, thế mà đã phá hư kinh mạch đến mức này, có thể thấy được kinh mạch của nàng yếu ớt đến mức nào.
Sau khi loại bỏ nội lực, kinh mạch tổn thương còn lại giao cho Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh không rảnh để nói chuyện, chỉ nhìn nàng một cái đầy biết ơn rồi tập trung vào việc chữa trị cho Thượng Quan Dao.
Lục Kiến Vi rời khỏi phòng, đến tiền viện.
Thượng Quan Hoài và Tiểu Đào ngồi song song trên bậc thang, bóng lưng toát lên vẻ sốt ruột, nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay người lại cùng lúc, nhìn nàng với ánh mắt chờ mong.
Tiểu Đào bộc lộ biểu cảm như thế thì nàng có thể hiểu được, nhưng Thượng Quan Hoài là viện trưởng của thư viện Lô Châu, lại còn là võ vương cấp tám, vậy mà thật sự không ngạo mạn một chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-594.html.]
Cũng là một người đặc biệt.
"Lục chưởng quầy, A Dao thế nào rồi?"
"Ta đã loại bỏ nội lực cho nàng, có Viên y sư ở đây nên sẽ không sao đâu."
"Cảm ơn Lục chưởng quầy đã có ơn cứu mạng." Thượng Quan Hoài cúi đầu rất thấp.
Lục Kiến Vi phất tay một cách tùy ý.
A Điều mang một cái ghế tới, Vân Huệ bưng chung trà trên bàn trà lên.
"Chưởng quầy, nếu không ngươi thì hãy ngồi nghỉ tạm một lát."
Lục Kiến Vi biết nghe lời phải, nhận chung trà rồi nói: "Có Vân nương tử ở khách điếm, đúng là khiến người ta yên tâm."
Vân Huệ trả lời không chút do dự: "Nếu chưởng quầy không chê thì ta có thể làm tiểu nhị cho ngươi cả đời."
"Vậy thì tốt quá." Lục Kiến Vi cười đáp một câu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề thực tế.
Nàng nhìn sang A Điều, nói: "Ngày ấy tới Bạch Hạc sơn trang, ngươi ở lại khách điếm nên chưa kịp nói với ngươi. Chờ tới đầu sang năm, ta sẽ rời khỏi Giang Châu, quay về khách điếm Phong Châu, ngươi tính thế nào?"
"Ta đi với ngươi." A Điều thốt ra.
Nàng từng nói muốn cố gắng kiếm tiền, báo đáp ơn cứu mạng, bên cạnh chưởng quầy không có dược phó, sau này khám bệnh cho người khác cũng không thể tự tay làm hết mọi việc được, nàng có thể giúp đỡ đôi chút.
Lục Kiến Vi: "Vân nương tử..."
"Ta không phải võ giả, vậy nên sẽ không cản trở các ngươi." Vân Huệ cười: "A Điều không có nỗi lo về mạng sống nữa, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi, ở lại Giang Châu trông khách điếm cũng như nhau thôi."
Bản thân Lục Kiến Vi đã trải qua nỗi đau tử biệt với cha mẹ, cũng không muốn nhìn thấy người khác xa cách nhau khi còn sống.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta là người thích lười biếng, chờ quay về cửa hàng chính ở Phong Châu, nếu thiếu tiểu nhị có năng lực như Vân nương tử thì chắc chắn sẽ không quen được, nếu ngươi có thể bỏ được Giang Châu, không bằng hãy tới Phong Châu cùng chúng ta đi."