Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 599

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:44
Lượt xem: 45

Nàng nhìn về phía mấy tiểu nhị, nói: "Đầu xuân năm sau, chúng ta trở về Phong Châu.”

"Chưởng quỹ không có ý định đi Võ Lâm Minh tham gia đại hội sao?”

Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Đại hội thì có thể có, nhưng chưa hẳn sẽ đi Võ Lâm Minh. Các ngươi cứ từ từ ăn, ta về phòng trước.”

Nàng quay người rời khỏi phòng ăn, không quên mang theo Tiểu Vụ.

Để lại đám người im ắng nửa ngày.

Tiết Quan Hà dẫn đầu đánh vỡ yên lặng: "Lời vừa rồi của chưởng quầy là có ý gì?”

" Hẳn là có ý không tham gia đại hội.” Nhạc Thù trả lời: “Không đi cũng tốt, ta cảm thấy kỳ môn thuật của mình còn phải luyện tập thêm.”

Lương Thượng Quân gặm đùi gà, nói hàm hồ không rõ: "Có phải các ngươi ngốc hay không, ý của chưởng quầy là nàng không nhận lời mời của Võ Lâm Minh, nhưng có thể tự mình trở thành chủ nhà.”

"Cử hành đại hội Võ Lâm ở Bát Phương khách điếm, nghe rất thú vị.” A Nại quay đầu ranh mãnh hỏi: "Công tử, ý nghĩ của Lục chưởng quỹ luôn mới lạ thú vị như vậy, ngài nói có đúng không?”

Ôn Trứ Chi hào phóng thẳng thắn nói: "Đương nhiên.”

"Thế nhưng mà anh hùng thiếp Võ Lâm Minh đã được gửi đi rồi, khách nhân giang hồ có bỏ qua mặt mũi bọn họ để thay đổi chủ ý không?” Tiết Quan Hà không hiểu.

Yến Phi Tàng chắc chắn: "Có.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ cần lợi ích đúng chỗ, không chỉ có khách nhân giang hồ, ngay cả chính Võ Lâm Minh cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.

Sau năm ngày, thân thể Thượng Quan Dao khôi phục theo Thượng Quan Hoài về nhà, A Điều và Vân Huệ đồng hành.

Lục Kiến Vi chiêu đãi bọn họ ở tiền sảnh, Trương Bá và Nhạc Thù dâng trà giải khát, mang theo A Điều và Vân Huế rời đi trước..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-599.html.]

Trong thính đường chỉ còn lại Lục Kiến Vi và cha con Thượng Quan.

Thượng Quan Hoài tháo mặt nạ, khuôn mặt hắn đoan chính, khí chất nho nhã, không giống như là người đứng đầu một tông, ngược lại giống như một người dạy học bình thường ở thư viện.

"Lục tỷ tỷ, ngươi lại cứu ta một lần nữa.” Sắc mặt Thượng Quan Dao tái nhợt hơn một chút so với trước kia, ánh mắt cũng mất đi linh động ngày xưa.

Lục Kiến Vi ôn hòa trấn an: "Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng, những thứ còn lại không cần suy nghĩ nhiều.”

"Ừm, là ta không cẩn thận nói với người khác.” Vành mắt Thượng Quan Dao đỏ lên hơn phân nửa: "Cũng là ta quá tham lam."

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Nguyện vọng lớn nhất của ta từ nhỏ đến lớn chính là có thể luyện võ, chỉ tiếc kinh mạch yếu ớt, không thể tu tập tâm pháp giống như đồng môn, cho dù có nghiên cứu võ kỹ tốt đến đâu thì cũng không có ích lợi gì?"

Thượng Quan Hoài thở dài nghẹn ngào: "Là cha không tốt, lúc trước không bảo vệ được con và nương con.”

"Cha, chuyện này không liên quan tới người, đều là lỗi của người xấu.” Thượng Quan Dao thấp giọng an ủi hắn, lại nhìn về phía Lục Kiến Vi: “Ta nhìn thấy một bản bí tịch ở Tàng Thư Lâu trong viện, bí tịch này chuyên dùng cho người kinh mạch yếu ớt, ta vốn không tin, nhưng vẫn không chống lại được tò mò, lén nhìn mấy ngày, không biết vì sao đột nhiên lại mê muội, bất tri bất giác làm theo bí tịch đả toạ thiền định, sau đó thì đau đến hôn mê bất tỉnh.”

Lục Kiến Vi: “...”

Cô nương này vẫn là quá đơn thuần, bí tịch đặc biệt nhằm vào người có kinh mạch nhỏ bé yếu ớt, sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện vào lúc này, nói không phải cố ý ai mà tin?

Nhưng mà, ngược lại nàng có thể hiểu được tâm trạng nóng vội của Thượng Quan Dao.

Rõ ràng có được thiên phú tuyệt hảo, nhưng lại bởi vì thân thể không cách nào tu luyện nội lực, nếu nàng rơi vào tình huống này, nàng cũng thấy phiền muộn.

"Ta biết ta rất ngu ngốc, Lục tỷ tỷ muốn cười ta thì cứ cười đi, ta không sao đâu.” Thượng Quan Dao cúi đầu thấp xuống.

Lục Kiến Vi: "Tại sao ta phải cười ngươi? Ngươi phải chịu tai bay vạ gió này, không phải là vì ngu ngốc, mà là bởi vì có người cố ý nhằm vào ngươi.”

"Nhằm vào ta? Tại sao lại nhằm vào ta?”

Loading...