Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 636
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:13
Lượt xem: 47
Sau khi lĩnh ngộ, mặc dù không có đột phá, nhưng hôm nay ở trên đài thi đấu với người khác, võ kỹ đều có tiến bộ không nhỏ.
Ai không nhìn đến đỏ mắt?
Giang hồ tán khách không có quy củ của đại tông môn, một đám tùy tâm sở dục, tất cả đều đồng loạt nghĩ ngày mai nhất định phải đến trường luyện võ kiến thức một phen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỗ ở của Thần Y Cốc.
Đèn trong phòng bật sáng, vài người tụ tập xung quanh bàn nghiêm túc nghiên cứu đọc sổ tay.
Một Y Thánh cấp bảy ngồi ở trên chủ vị, những y sư cấp sáu còn lại xếp ở hai bên trái phải, ánh nến chiếu vào khuôn mặt ngưng trọng của bọn họ, thoạt nhìn đặc biệt tang thương.
"Mạnh trưởng lão, lúc trước Lục chưởng quầy có viết ở trên thiệp mời, mời chúng ta tới khách điếm giao lưu 'chứng nội lực ký sinh', đã hai ngày trôi qua, tại sao vẫn chưa hề có động tĩnh gì?"
"Không phải là lừa gạt chúng ta chứ?"
Mạnh Đề An vuốt chòm râu trắng, trầm giọng nói: "Không cần sốt ruột, khai trương chỉ là một món khai vị nhỏ, những đồ ăn khó phía sau vẫn còn chưa được bưng lên."
"Ý của ngài không phải là chỉ những nơi như trường luyện võ, lôi đài đó chứ?"
"Ý của ta chính là y xá và học đường." Mạnh Đề An chỉ vào quyển sách: "Y xá chuyên cung cấp cho y giả sử dụng ngồi khám, mỗi khi cứu trị được một người bệnh, sẽ nhận được một viên Nhân Tâm Châu do khách điếm phân phát, chờ đến khi gom đủ mười viên, là có thể tiến vào học đường."
Y sư cấp sáu: "Nói thì nói như vậy, nhưng trong sách không có viết phải cứu loại bệnh nhân nào, là người trong khách điếm hay là người bên ngoài khách điếm đều có thể sao?"
"Không có ghi rõ, hẳn là tất cả đều có thể." Một y sư khác nói: "Nhưng làm sao chúng ta có thể xác định khách điếm nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn? Nếu như chúng ta cứu người, lại không có được cơ hội học tập, chẳng phải sẽ cứu vô ích sao..."
"Nói năng cẩn thận." Mạnh Đề An liếc mắt nhìn hắn: "Chúng ta là thầy thuốc, cứu người há lại vô ích? Nếu ngươi vẫn giữ tâm tính như vậy, y thuật đã đạt đỉnh điểm rồi."
Y sư tự biết đã lỡ lời, xấu hổ cúi đầu.
"Ngày mai ta đi tìm Lục chưởng quầy hỏi rõ." Mạnh Đề An nói: "Ngoài ra đừng suy nghĩ nhiều, tất cả giải tán đi."
Chu vi năm dặm trong khách điếm, chỗ ở khác nhau diễn ra những cuộc đối thoại khác nhau.
Lục Kiến Vi không cần nghe cũng biết những người này đều đang bàn tán như thế nào về khách điếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-636.html.]
Còn không phải các đề tài "giá phòng quá đắt", "có điều tra được gì không", "trường luyện võ", "lôi đài"...
"Tiểu Khách, Mai Tư Hiền thế nào?"
Tiểu Khách: "Huyền Kính Tư không ở nổi tiểu viện, muốn một dãy phòng đơn nối liền, Mai Tư Hiền về phòng lập tức chỉnh sửa lại bản ghi chép, không làm gì khác, cũng rất ít nói chuyện với người khác."
"Tiếp tục quan sát kỹ."
"Không thành vấn đề."
Ngày hôm sau, Mạnh Đề An một mình đến chủ viện khách điếm.
Cửa viện đóng, hắn gõ cửa.
Người mở cửa là một thiếu niên, tay cầm một bảo đao, trên người mồ hôi đầm đìa, chắc là vừa rồi đang luyện đao.
Tiết Quan Hà, đại đệ tử của Lục chưởng quầy.
"Tiết thiếu hiệp, có Lục chưởng quầy đó không?"
Tiết Quan Hà: "Ngài cũng đến tìm chưởng quầy sao? Vào đi."
Hắn nghiêng người nhường đường.
Mạnh Đề An: Cũng? Còn ai nữa?
Đợi đến lúc bước qua tiền viện, đi trên hàng lang, cuối cùng lúc nhìn thấy rõ hoàn cảnh, bước chân hắn không tự chủ dừng lại.
Tới thật không đúng lúc.
Sau khi chủ viện không cho khách thuê, tất cả bàn trong phòng khách đều được dọn đi, chỉ chừa lại một cái bàn mới tinh, ghế ngồi xếp dài bên cạnh bàn, cả căn phòng nhìn có vẻ càng rộng hơn.
Cửa phòng và cửa sổ mở rộng ra, ánh sáng chiếu trên mặt bàn làm cho gương mặt ai nấy đều như được dát một lớp ánh sáng vàng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Mạnh Đề An.
Mạnh Đề An: "..."
"Mạnh trưởng lão đã tới." Lục Kiến Vi ngồi trên chủ vị, cười híp mắt nói: "Vào đi, chỉ đợi mỗi mình ngài."