Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 644

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:25
Lượt xem: 44

Hách Liên Tuyết lắc đầu: “Ta tin tưởng nhân phẩm của Lục chưởng quầy. Lúc trước [Thanh Thiên nữ hiệp] và [Bát Phương nhân vật truyện] lần lượt nổi tiếng trong giang hồ, ta chỉ cho là cạnh tranh của hai cửa hàng bán sách không quá để ý. Sau khi trải qua chuyện ở Điền Châu và Ung Châu thì ta mới phát hiện ta sai rồi.”

“Sai chỗ nào?”

“Ta không thể phát hiện nguy cơ bị che giấu trong Thanh Thiên nữ hiệp.” Hách Liên Tuyết tự cười nhạo bản thân nói: “Lúc ấy chuyện của Lâm tiền bối cũng được ca tụng trên giang hồ, ta cũng xem truyện ký của nàng nhưng cũng chỉ tiếc thương cho cảnh ngộ của nàng, kính nể ý chí của nàng, lại mắng chửi ác đồ vài câu là xong.”

Lục Kiến Vi: “Đại đa số quần chúng đều là như thế.”

“Ngươi nói đúng đại đa số người đều là quần chúng. Sau khi tự mình trải qua ta mới cảm nhận được mùi vị bị nướng trên lò lửa, hiểu được nỗi khổ không thể nói ra của Lâm tiền bối lúc trước. Nhưng ta không kiên cường như nàng.”

Lục Kiến Vi: “Ngươi đã rất kiên cường.”

“Lục chưởng quầy, [Bát Phương nhân vật truyện] là ngươi cố ý truyền ra đúng không?”

“Đúng vậy.” Lục Kiến Vi thản nhiên trả lời.

Hách Liên Tuyết cười cười với nàng: “Ta không có quyết đoán như nàng, cũng không có nhìn xa trông rộng như ngươi, hiện giờ cũng đã thành trò cười trong giang hồ.”

Lục Kiến Vi cảm thấy chột dạ trong chốc lát.

Cố Bạch Đầu là nàng lấy đi, Hách Liên Tuyết chỉ thổi sáo để ngăn cản mọi người cướp nó thì đã bị gán tội danh “cấu kết với tà giáo Tây Nam”, cũng coi như là tai bay vạ gió.

Vì chuyện này, nàng cũng không thể “thấy c.h.ế.t mà không cứu”.

“Hách Liên cô nương nếu lần thi đấu này kết thúc mà ngươi vẫn muốn ở lại khách điếm làm tiểu nhị thì ta sẽ mở rộng cửa chào đón ngươi.”

Hách Liên Tuyết chớp chớp mắt, trong đôi mắt xinh đẹp có chút mờ mịt.

“Lục chưởng quầy, ngươi mới vừa nói cái gì ta không nghe rõ.”

“Ở khách điếm làm tiểu nhị…”

“Thật sự?!”

Lục Kiến Vi mỉm cười gật đầu: “Nếu sau khi thi đấu mà suy nghĩ của ngươi vẫn không thay đổi.”

“Sẽ không thay đổi! Ta thích khách điếm, ta muốn ở lại nơi này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-644.html.]

“Vậy nói trước, mỗi tiểu nhị trong khách điếm đều cần làm việc.”

Hách Liên Tuyết vội vàng nói: “Việc gì ta cũng có thể học!”

“Được.” Lục Kiến Vi không nhịn được trêu ghẹo: “Xin chỉ dạy âm luật xong rồi, Hách Liên cô nương nên về sớm đi.”

Lục La đã đăng ký sân xong rồi, hai người cùng nhau rời đi.

Khách điếm còn có một số võ giả khinh thường tham gia thi đấu, chờ kết thúc thời gian đăng ký cũng không thấy bóng người đâu.

Ứng Vô Miên chính là một trong số đó.

“Lần thi đấu này cấp bảy cũng có thể tham gia, vì sao ngươi không muốn tham gia?” Ứng Trầm hỏi hắn: “Chỉ để cho các sư đệ sư muội của ngươi đi lên thì sao có thể rút đến thứ nhất?”

Ứng Vô Miên cười đáp: “Sư đệ sư muội đều thông minh lanh lợi, bọn họ định sẽ không để trong Minh thất vọng.”

Ứng Trầm: “…”

Đứa con trai này của hắn từ nhỏ đến luôn lớn xuôi gió xuôi nước, thiên phú hơn người, kiếm pháp xuất chúng so với người cùng tuổi thì ít có ai bằng, bề ngoài nhìn như ôn hòa lễ phép chỉ là để giữ danh tiếng thủ tịch sư huynh, thật ra trong xương cốt cực kỳ khinh cuồng ngạo mạn.

Lần này để hắn tới Bát Phương khách điếm, chính là vì để hắn kiến thức được cái gì gọi là ngoài trời xanh còn có thứ cao hơn.

Ai ngờ tên tiểu tử này không vào bẫy.

“Vô Miên, tự phụ là tối kỵ trong tu hành.” Ứng Trầm nghiêm túc mà nói.

Ứng Vô Miên vẫn tươi cười như trước: “Ta đã hiểu.”

Ứng Trầm: “…”

Rốt cuộc ai có thể trị tên tiểu tử này?!

“Đường chủ.” Có đệ tử ở bên ngoài bẩm báo: “Khách điếm vừa đưa ra phần thưởng cho cuộc thi.”

Ứng Trầm: “Nói.”

“Giữa các võ giả cùng cấp giành được hạng nhất thì phần thưởng là một danh ngạch, có thể dựa vào danh ngạch này ưu tiên đặc chế vũ khí từ khách điếm, phẩm chất không kém so với đao trong tay Tiết thiếu hiệp, Yến đại hiệp.”

Ứng Trầm: “…”

Loading...