Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:14:56
Lượt xem: 34
Vừa nhìn đã biết loại vũ khí này được đặc chế, nếu không có nhiều tiền tài và mạng lưới quan hệ thì ai lại tốn sức chế tạo ra một món vũ khí độc đáo như thế?
Tiểu Khách hừ nhẹ: “Cũng chỉ thế thôi, lỡ mà hỏng mất cơ quan nào là vũ khí cũng phế luôn.”
“Thì ra là thế.” Lục Kiến Vi xoa dịu cảm xúc của nó: “Tiểu Khách của chúng ta vẫn lợi hại nhất.”
Vũ khí của Lương Thượng Quân cũng khiến những người khác chú ý.
“Thượng Quan huynh, ngươi tài cao học rộng, đã từng thấy loại vũ khí như thế này bao giờ chưa?” Yến Bất Du hỏi.
Thượng Quan Hoài lắc đầu bật cười: “Chưa thấy bao giờ.”
“Lục chưởng quầy có kiến thức rộng rãi, có biết đây là cái gì không?” Triệu Hiến của Kình Thiên Điện vuốt râu cười hỏi.
Lục Kiến Vi: “Tuổi ta còn nhỏ, nào dám tự xưng là “kiến thức rộng rãi” trước mặt Triệu trưởng lão, liệu Triệu trưởng lão có sẵn lòng giải thích nghi hoặc giúp ta không?”
“Lục chưởng quầy khiêm tốn rồi.” Triệu Hiến đáp một câu, rồi không mở miệng nữa.
Trên lôi đài, Lương Thượng Quân cầm món vũ khí kỳ lạ trong tay, lướt đi uyển chuyển nhẹ nhàng bên cạnh đối thủ, tiên côn làm từ thép tinh luyện vẫn luôn đánh lên bả vai và n.g.ự.c của thanh niên cầm búa lớn, tựa như gãi ngứa, thậm chí thanh niên cầm búa còn không cảm thấy đau chút nào.
Một người cao to như núi, một kẻ linh hoạt như hồ ly, hai bên đều là cấp năm hậu kỳ, đánh ra thế giằng co.
Nhưng xét từ võ kỹ đến sự nhạy bén trong chiến đấu thì Lương Thượng Quân đều hơn xa đối thủ.
Từ trước đến nay hắn cứ cà lơ phất phơ ở khách điếm, cũng không ra tay bao giờ nên mọi người hoàn toàn không rõ trình độ thật sự của hắn đến đâu.
Bây giờ thoáng lộ ra, ngược lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Theo quan sát của Lục Kiến Vi, võ kỹ của hắn không có sơ hở quá lớn, chỉ có chút tỳ vết nhỏ, võ giả bình thường rất khó phát hiện, đó cũng là nguyên nhân đối thủ bị hắn đùa giỡn đến mức đầu óc choáng váng cũng không cách nào phản kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-659.html.]
Không chỉ như thế, độ nhạy bén của hắn cũng không tầm thường, cơ bản có thể đoán trước được chiêu thức tiếp theo của đối thủ, đồng thời chuẩn bị trước, trực tiếp phá hỏng bước đi của đối thủ, khiến cho người ta chỉ có thể quẩn quanh một chỗ.
Thanh niên cầm búa nghẹn đến tím mặt, tức muốn hộc m.á.u mà vung cây búa lên, nện về hướng bóng dáng mơ hồ của Lương Thượng Quân không chút lưu tình.
“Có gan thì ngươi đừng trốn! Chúng ta đánh chính diện một phen!”
“Ta có trốn đâu, ta đang tìm cơ hội đánh ngươi mà.” Lương Thượng Quân cợt nhả, tìm được một chút khe hở, động đậy tiên côn: “Một chiêu cuối cùng, đón lấy!”
Cán côn chạm lên bả vai của thanh niên cầm búa, nhẹ tựa lông hồng, trông thì nhẹ nhàng như thế, nhưng thật ra lại nặng tựa ngàn quân*.
Những trận đánh trước đó không phải là để cào ngứa, mà là mở đường cho đòn đánh cuối cùng này.
Thanh niên vung búa còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ thân thể đã không chịu khống chế trở nên cứng còng, cây búa lớn ầm ầm rơi xuống đất, hắn trừng lớn mắt, ngã thẳng về phía sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương Thượng Quân duỗi chân ra, đỡ lấy cái gáy hắn rồi sau đó nhẹ nhàng hạ thả người xuống đất.
Sau ba hơi thở, thanh niên cầm búa không có phản ứng.
Trang Văn Khanh tuyên bố: “Lương Thượng Quân của Bát Phương khách điếm chiến thắng.”
Lương Thượng Quân cười hì hì ôm quyền: “Huynh đài, đa tạ.”
Hắn thu tiên côn, nhét vào n.g.ự.c lần nữa, đang chuẩn bị nhảy xuống lôi đài, chờ đợi đến lượt rút thăm tiếp theo.
“Chờ chút đã." Hắc Chiến bảo chủ của Hắc Phong Bảo hỏi: "Khi nào hắn mới có thể cử động được?”
Lương Thượng Quân: “Sau một nén nhang.”
Ngay lập tức có đệ tử của Hắc Phong Bảo đến khiêng người xuống.
Lương Thượng Quân ngẩng cao cằm, trở lại vị trí chỗ ngồi của Bát Phương khách điếm, chen vào trước mặt A Nại: “Như thế nào? Ta cũng không tệ đâu đúng không?”