Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:24
Lượt xem: 32
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy thân kiếm.
Trường kiếm không thể tiến thêm tấc nào nữa.
Chẳng biết từ lúc nào Lục Kiến Vi đã xuất hiện, ánh mắt liếc nhìn hắn không có chút rung động nào, đầu ngón tay gõ nhẹ một cái, trường kiếm lập tức nát bấy, chỉ còn lại chuôi kiếm trơ trụi trong tay hắn.
Võ vương mặt nạ: "..."
Mọi người: ???
Cấp chín! Võ vương cấp chín hai mươi bảy tuổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì chứ?
Tinh thần Bùi Tri bỗng thả lỏng, mệt mỏi vô tận như thủy triều lan ra toàn thân, độc tố trên mặt không kiêng kỵ tràn ra kinh mạch, chạy về phía lục phủ ngũ tạng.
Thân thể không khống chế được lảo đảo về sau.
Lục Kiến Vi một tay chống đỡ phía sau hắn, đưa nội lực vào kinh mạch của hắn, giúp hắn đẩy độc tố về chân.
Kinh mạch tím đen trên mặt dần biến mất.
"Yên tâm nghỉ ngơi, sẽ nhanh chóng ổn thôi."
Bùi Tri cười cười với nàng, môi bị m.á.u tươi nhiễm đỏ.
"Có phải rất xấu... không?"
Lục Kiến Vi sờ sờ đuôi tóc hắn.
"Không xấu."
Nàng gọi A Nại: "Đưa công tử nhà ngươi về chủ viện."
A Nại lau nước mắt, lập tức qua đỡ Bùi Tri, bóng dáng dần biến mất trước mặt mọi người.
Lôi đài lặng yên không tiếng động.
Lục Kiến Vi xoay người nhìn về phía võ vương mặt nạ không nhúc nhích.
Người đằng sau vừa chiến đấu dữ dội với nàng, lại bị Bùi Tri ngăn cản, tiêu hao không ít nội lực, lúc này lại bị uy thế cấp chín của nàng ép đến không nói được thành lời, đôi mắt viết đầy vẻ khó tin.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được Lục Kiến Vi lại vượt cấp tám tăng lên cấp chín trước mặt hắn.
Võ vương cấp chín hai bảy tuổi, nói ra ai dám tin?
Hiện giờ nàng đã không cần sư phụ làm chỗ dựa nữa rồi, nàng chính là chỗ dựa vững chắc của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-673.html.]
Bát phương khách điếm cũng không còn là thế lực nhỏ mới nổi nữa, mà có thể đánh đồng với tông môn lớn như Tiêu Dao Tông, Kình Thiên Điện, Võ Lâm Minh.
Nói vậy đúng là hơi quá, nếu bàn về thực lực chung, bát phương khách điếm kém xa những môn phái khác, nhưng Lục chưởng quầy dựa vào sức một mình đã nâng cao vô hạn thực lực của khách điếm.
Lục Kiến Vi hôm nay hoàn toàn có thể gọi là cường giả đệ nhất đương thời - những lão tổ cấp chín khác rất ít khi tham gia vào giang hồ.
Không còn ai dám bất kính với nàng, cũng không có ai dám xem thường khách điếm.
Lục Kiến Vi giơ ngón tay, lấy ngón tay làm kiếm, nội kình ngưng tụ dứt khoát rạch mặt nạ của tên võ vương kia.
Giống như hắn vừa rồi mới chẻ đôi mặt nạ của Bùi Tri vậy.
Một gương mặt lộ vẻ già nua xuất hiện trước mặt mọi người.
"Hắn là ai thế?"
"Không biết."
"Võ vương hậu kỳ cấp tám, chắc chắn là nổi danh chứ?"
"Có ai biết hắn không?"
Mọi người nhìn gương mặt hắn xì xào bàn tán.
Võ vương mặt nạ khó chịu cúi thấp đầu, trên trán nổi gân xanh, muốn phản kháng lại bị Lục Kiến Vi mạnh mẽ đè ép.
Lục Kiến Vi lấy ra một viên Tầm Thường Khách, vứt cho Lương Thượng Quân. Người nọ hiểu ý, nhét vào miệng võ vương mặt nạ.
Chỉ chốc lát, võ vương mặt nạ bỗng nhận ra nội lực của mình bị đè nén, không khỏi trợn muốn rách mắt.
Hắn không cam lòng.
Rõ ràng hôm nay kết cục là tất thắng, sao lại biến thành như vậy?
Lục Kiến Vi dựa vào đâu mà có thể tăng lên cấp chín nhanh như vậy?
Dựa vào tỉnh ngộ lúc nàng chiến đấu với Trang Văn Khanh sao?
Quá nực cười!
"Chư vị có thể nhận ra người này?" Lục Kiến Vi hỏi.
Không có ai trả lời, Thượng Quan Hoài bước ra một bước, vẻ mặt đau lòng và xấu hổ:
"Lục chưởng quầy, hắn là trưởng lão của thư viện, Thượng Quan Trì."
"Thượng Quan Trì?" Yến Bất Du hết sức nghi ngờ, quan sát kỹ vài lần nói: "Ta nhớ lúc nhỏ đã nghe thấy cái tên này, nghe nói là thiên tài của thư viện Lô Châu, tuổi còn trẻ mà đã tư đến cấp sáu, vốn là ứng cử viên tốt nhất cho chức viện trưởng, nhưng hắn lại từ chối."
"Tại sao lại từ chối." Kim Hoàn Nhung hỏi.