Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 685
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:43
Lượt xem: 48
Lục Kiến Vi mở ngọc lưu ly ra, một bóng dáng màu vàng rơi vào lòng bàn tay nàng, vui mừng cọ vào nàng.
"Hôm nay không thể trong lúc quan trọng thì đứt dây đàn nghe chưa." Nàng chọc vào thân thể của Tiểu Vụ, sức lực cực nhẹ, chỉ sợ đè bẹp thân thể nhỏ bé của nó.
Tiểu Vụ không biết chính mình sắp gặp phải là cái gì, đôi cánh nhảy nhót mấp máy, trên cánh đầy những tia sáng màu vàng lưu chuyển.
Dưới sự thúc giục của chủ nhân, mở miệng ra, phá rách làn da, khi tiếp xúc tới m.á.u độc nhào tới như nước lũ, không thể không phóng xuất ra dịch nhầy giải độc, toàn bộ rót vào kinh mạch.
Lục Kiến Vi thấy nó khó chịu, vẽ cho nó một cái bánh lớn: "Người này có nhiều tiền lắm, còn rất biết kiếm tiền, đợi ngươi cứu hắn xong, hắn sẽ ngày ngày kiếm tiền mua dược liệu cho ngươi ăn."
Tiểu Vụ: "..."
Nó căm giận tác chiến với độc tố trong kinh mạch, nhưng mà độc tố lâu năm làm sao có thể loại bỏ dễ dàng như thế?
Huống chi, vẫn là kỳ độc lợi hại như vậy.
Chẳng được bao lâu, Tiểu Vụ đã mệt mỏi vỗ cánh.
Lục Kiến Vi đã chuẩn bị từ trước, đem rất nhiều dược liệu quý hiếm nghiền thành bột, đặt ở trong cái bình nhỏ, làm cho nó ở bên trong lăn lộn ăn cho đủ.
Còn bón cho nó mấy giọt m.á.u tươi.
Sau khi ăn uống no đủ, Tiểu Vụ tinh thần tỉnh táo, tiếp tục dốc lòng làm việc.
Theo thời gian trôi qua, dưới tác dụng của dịch nước miếng độc tố dần dần yếu bớt, kinh mạch ở chân Bùi Tri cũng chuyển từ màu tím đen sang tím nhạt.
Âm dương cổ quả nhiên là sự tồn tại thần kỳ.
Trong khố phòng, A Nại cẩn thận lấy thuốc, dựa theo phương thuốc không sai chút nào.
Nhưng lấy xong lại thấy có gì đó sai sai.
Phương thuốc này nhìn thế nào cũng chỉ là thuốc bổ giúp khôi phục nguyên khí, không có khả năng dùng để giải độc.
Chẳng lẽ là Lục chưởng quầy lấy nhầm rồi?
Không đúng, Lục chưởng quầy xưa nay cẩn thận, không có khả năng lấy sai.
A Nại cẩn thận nhớ lại khung cảnh nói chuyện vừa rồi, trong đầu hiện ra vẻ mặt của đối phương, đột nhiên hiểu ra.
Lục chưởng quầy rõ ràng đang nói đùa với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-685.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Biện pháp giải độc nàng nói, không phải chỉ tờ đơn thuốc này.
Vậy không phải có nghĩa là, Lục chưởng quầy tự giải độc cho công tử sao?
A Nại mừng rỡ suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
Trái tim hắn đập kinh hoàng, cẩn thận lấy hết dược, vội vàng chạy đến phòng bếp nhóm lửa đun thuốc.
Một canh giờ, đợi một canh giờ sau, độc của công tử nhà hắn chắc đã được giải rồi nhỉ?
Lục chưởng quầy chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc chắn, nếu nàng đã cho đơn thuốc này, thuyết minh nàng tin tưởng có thể giải được độc của công tử.
Công tử được cứu rồi!
Trước kia A Nại cảm thấy một canh giờ quá ngắn, hiện tại lại cảm thấy một canh giờ sao lại dài như vậy.
Nội tâm hắn giống như thuốc trong bình, sôi sùng sục môt canh giờ, cuối cùng cũng đi tới bước cuối.
Hắn bưng bát thuốc nồng nặc, từ phòng bếp tới phòng ở.
Ánh mặt trời tà tà chiếu đến, lưu lại trong hành lang một tia sáng màu vàng, kéo dài tới bên chân.
Hắn hít sâu mấy hơi thở, nâng tay gõ cửa.
Cửa phòng từ trong mở ra.
Sau cửa không có người, chắc là dùng nội kình mở cửa.
Hắn bưng dược đi vào.
Trong phòng rất im ắng, không có nguy cấp và lộn xộn như trong tưởng tượng của hắn, hết thảy giống như không có gì thay đổi, nhưng hình như lại có gì đó đã đổi thay.
Hắn siết chặt cái khay, ánh mắt rung rung.
"Công tử..."
Bùi Tri dựa vào đầu giường giữ nhẹ vạt áo, giương mắt nhìn qua, lộ ra mấy phần ý cười.
Không giống với người lạnh nhạt bình thản trước kia.
Giống như loại bánh ngọt nổi tiếng nhất Nam Châu Thành, có một loại vị ngọt ổn định, ăn xong miệng còn tràn ngập vị ngọt, như thể một kẻ lang thang phiêu bạt cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
"Thuốc đun xong rồi?" Lục Kiến Vi đứng dậy: "Bưng tới đút cho công tử nhà ngươi đi."