Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 702
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:45:47
Lượt xem: 32
"Có lẽ có liên quan tới trận bạo loạn cổ trùng của Tiêu Dao Tông năm đó." Lục Kiến Vi nhướng mày lên, "Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó sao?"
Hách Liên Tuyết siết c.h.ặ.t t.a.y lại, ánh mắt hơi trầm xuống: "Không, bây giờ còn chưa thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó."
Nàng không thể rút dây động rừng.
Dù không am hiểu cổ thuật, nhưng nàng cũng biết nếu cổ trùng chết, chủ nhân của nó sẽ phát hiện ra ngay.
Lục Kiến Vi dùng khă bắt cổ trùng, nói: "Vậy ta giúp ngươi nuôi nó trước."
Cơ thể ký sinh tử vong, cổ trùng mất đi dinh dưỡng cũng sẽ chết, cho nên cái con của Trang Văn Khanh kia mới chết.
Con cổ trùng này vừa thoát ra khỏi cơ thể ký sinh, chỉ cần nuôi nấng thật tốt sẽ không bị mất mạng.
Nàng vứt cho Hách Liên Tuyết một bình thuốc nhỏ: "Bôi ba lần, miệng vết thương sẽ khép lại."
Hách Liên Tuyết nhận lấy bình thuốc, thân bình lạnh lẽo, nàng lại cảm thấy trong lòng ấm áp cực kỳ.
"Lục chưởng quầy, ngươi giúp ta rất nhiều, cũng dạy ta rất nhiều đạo lý, ân tình như thế này, Tuyết không biết làm sao báo đáp."
Lục Kiến Vi nở nụ cười, đúng lúc một tia nắng chiếu vào đuôi lông mày của nàng, phủ lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
"Hách Liên cô nương, sau này chỉ sợ không còn nhiều thanh niên tài tuấn đuổi theo ngươi như trước nữa."
"Như vậy mới tốt." Hách Liên Tuyết nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên, "Ta tự do rồi."
Lục Kiến Vi: "Hy vọng ngươi sau này mọi việc trôi chảy."
"Lục chưởng quầy từng nói ở Đạt Đạt Thành, khách điếm lúc nào cũng hoan nghênh ta." Hách Liên Tuyết mặt mày cong cong đầy ý cười, "Câu này còn giữ lời không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Giữ lời."
Hách Liên Tuyết lại hỏi: "Vậy khi nào ta có thể tới làm tiểu nhị?"
"Đừng quên, đại chiến còn chưa kết thúc đâu." Lục Kiến Vi trêu chọc, "Nếu bây giờ ngươi trở thành tiểu nhị của khách điếm, thì thành tích sau này của ngươi tính là của Tiêu Dao Tông, hay là tính của khách điếm?"
"Nhưng không phải ta đã thua rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-702.html.]
"Trang Văn Khanh cố ý làm loạn, tỷ thí không tính." Lục Kiến Vi nghiêm túc nói, "Cho nên những trận tỉ thí sau đều có thể dốc hết toàn lực."
Hách Liên Tuyết giật mình, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Lục chưởng quầy, ta có thể ôm ngươi một cái hay không?"
Lục Kiến Vi: ?
Không chờ nàng phản ứng, Hách Liên Tuyết đã nhào tới ôm lấy lưng nàng, hai má dán sát vào vai nàng, hương vị thanh nhã của mỹ nhân bao phủ lấy nàng.
"Thật sự cám ơn ngươi, Lục chưởng quầy."
Lục Kiến Vi dở khóc dở cười, cứng ngắc vỗ lưng của nàng.
"Trở về dưỡng thương thật tốt, đến khi thi đấu làm cho bọn họ mở to mắt ra mà nhìn, Hách Liên Tuyết của Tiêu Dao Tông tài sắc vẹn toàn."
Hách Liên Tuyết không khỏi cười ra tiếng, buông Lục Kiến Vi ra, cười thoải mái lạ thường.
"Ừm, ta nhất định sẽ noi gương Lục chưởng quầy!"
Nàng đứng dậy trịnh trọng chắp tay thi lễ, rời khỏi chủ viện.
Từ chủ viện về tới chỗ ở, trên đường gặp được không ít võ giả trẻ tuổi, ánh mắt bọn họ nhìn nàng không còn sự mê luyến nồng nhiệt nữa, chỉ còn lại sự thưởng thức thản nhiên.
Cảnh tượng từng làm nàng cảm thấy hít thở không thông đã không còn tồn tại nữa.
Nàng cũng không cần phải đội mũ sa, nhìn ra thế giới bên ngoài thông qua một lớp vải mơ hồ nữa.
Hách Liên Tuyết trước giờ không biết đi đường cũng có thể thoải mái đến vậy.
Nàng thẳng lưng lên, mặt mày tung tăng vui sướng.
"Tuyết Nhi?" Triệu Thụy đứng trong tiểu viện nhìn thấy nàng, hô một tiếng theo bản năng, sau khi Hách Liên Tuyết xoay người lại bỗng thấy hơi không tự nhiên nói, "Ưm, cái ấy, Hách Liên cô nương, hình như hôm nay ngươi có gì đó không giống bình thường."
Lần đầu tiên Hách Liên Tuyết nở nụ cười thật lòng với hắn.
"Triệu công tử, cáo từ."
Triệu Thụy gãi đầu hoang mang khó hiểu, rốt cuộc là có chỗ nào không giống chứ?
Chủ viện, Lục Kiến Vi thả cổ hoàng của cổ tình vào bình, đây là cái ổ trước của Tiểu Vụ, bên trong có mùi của Tiểu Vụ còn sót lại, mặc dù cổ hoàng không sợ tới mức run rẩy, nhưng cực kỳ nhu thuận nghe lời.