Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:10
Lượt xem: 77
Cách một lớp tường dày bọn họ cũng không nhìn được thân ảnh của đồng bọn.
Hơn một trăm người bị nhốt trong khách điếm, phải làm thế nào cho phải?
Vân Mộng Hạ Vũ
Kẻ nhanh trí có gan lớn thì liều mạng cử động thân thể bị thương bỏ chạy về Vọng Nguyệt Thành.
“Vi Vi, có người chạy thoát.” Hệ thống nhắc nhở.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Chạy càng tốt.”
Hiện tại trong tay nàng có nhiều con tin như vậy, một tên có thể đổi được ít bạc, không sợ có người đi báo tin chỉ sợ không ai báo tin.
Đèn trong lầu chính khách điếm được thắp sáng.
Trương bá, Nhạc Thù, Tiết Quan Hà, Yến Phi Tàng đi ra từ phòng tiểu nhị, bắt đầu thắp nến trong thính đường. Tiếp Quan Hà cấp bậc thấp lại không có người ở bên cạnh giải thích, tuy biết khách điếm đêm nay có dị thường nhưng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn thắp sáng ngọn nến cuối cùng, thổi tắt mồi lửa xoay người hỏi: “Có phải có khách tới không?”
Ba người: “……”
Có đôi khi vô tri cũng là một loại hạnh phúc.
Trương bá chủ động mở cửa thính môn, trăng sáng như gương, mặt đất nhiễm sương sắc, trong tiền viện rộng lớn một đám hắc y nhân hộc m.á.u nằm la liệt, xếp thành hàng chỉnh tề tạo thành mấy vòng tròn đồng tâm.
Cảnh tượng hùng vỹ đời người ít thấy.
Tiết Quan Hà từ sau lưng Trương bá thò đầu ra, kinh ngạc trừng mắt. Đồ ngốc cũng có thể nhìn ra đám hắc y nhân này muốn nhân đêm tối tập kích khách điếm.
Thế mà hắn ở trong phòng lại không nghe thấy động tĩnh gì.
Có thể âm thầm không một tiếng động đánh bại nhiều người như vậy thật sự là việc không tưởng!
Yến Phi Tàng cũng theo ra ngoài, hắn nhìn hắc y nhân xung quanh viện, không thể kìm nén được cơn kích động trong lòng, cuối cùng ngửa đầu hô to: “Tối nay vinh hạnh được thấy thần tích, vãn bối khắc ghi trong lòng suốt đời không quên!”
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ mở miệng yêu cầu so tài nữa.
Hắn không xứng.
Nhạc Thù chạy theo Tiết Quan Hà ra ngoài cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn hắc y nhân cũng phóng ra tia sáng.
Một đám hắc y nhân tựa như khỉ trong rạp xiếc không ngừng cung cấp niềm vui cho khách tham quan.
Bọn họ thường ngày đều là hiệp sĩ được người người tôn kính a!
Lầu hai cũng sáng đèn.
Năm vị khách trọ ăn ý không lên tiếng, bọn họ chỉ đẩy nhẹ cửa sổ nhìn xuống một rừng kẻ xâm lấn bên dưới, âm thầm thở phào một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-71.html.]
“Thượng sứ, người này mạnh thật.” Hôi y sứ thấp bé nghẹn họng nói: “Không biết chỉ huy sứ chúng ta có thể…”
“Nói năng cẩn thận!” Thanh y sứ lạnh giọng cắt ngang lời hắn: “Chớ có nghị luận chỉ huy sứ.”
“Thuộc hạ ghi nhớ.”
“Sư muội, khách điếm rốt cuộc là sở hữu của thế lực phương nào?” Đào Dương khiếp sợ nhỏ giọng hỏi, hắn nghĩ cả trăm lần cũng không ra, lát sau lại nói: “Ta chưa từng nghe qua sự tích một địch trăm như thế này.”
Ngụy Liễu lại lơ đãng nói: “Quan tâm nó thuộc thế lực nào, đối với chúng ta đều không phải là chuyện xấu.”
Khách điếm cường đại mới có thể giữ được tánh mạng Nhạc Thù cùng Trương bá.
Tiền viện, Trương bá xoay người đối diện lầu chính, khom lưng thật sâu chắp tay thi lễ, giọng lão khàn khàn: “Mong chưởng quầy ra lệnh.”
Một tay nải từ lầu ba ném xuống, sau đó là giọng nói ôn nhu của nữ tử truyền đến.
“Đây là nhuyễn cân tán, pha với nước cho bọn họ uống.”
Trương bá nhận tay nải, bên trong có mười mấy dược bình đều là thuốc bột nhuyễn cân tán.
Hắn cung kính cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Ta đi xách mấy thùng nước tới!” Tiết Quan Hà hưng phấn chạy tới phòng bếp.
Nhạc Thù cũng chạy tới hỗ trợ.
“Chưởng quầy, bên ngoài viện còn có người, nên xử trí như thế nào?” Trương bá lại hỏi.
Lục Kiến Vi nói: “Cùng một cách.”
Bên ngoài viện chạy mất vài người, những tên còn lại không thể chạy cũng không muốn chạy, chỉ mới thấy qua uy lực tuyệt đỉnh của cao nhân mà bọn họ đã sớm mất đi ý chí chiến đấu.
Huống hồ lúc này chạy về phục mệnh cũng sẽ bị quở trách.
Hơn hai trăm người đều bị cho uống nhuyễn cân tán, tùy ý ném ở ven đường giống như rác rưởi bị người ta tiện tay quăng bỏ, không hề có chút tôn nghiêm.
Những kẻ này đều chỉ là lâu la phụng sự đi dò đường, các đại lão còn ở sau màn chờ tin tức.
Bọn họ không thể nào ngờ tới chỉ vài giây ngắn ngủi mà toàn quân hơn hai trăm người đã bị diệt gọn.
“Cái gì?! Tất cả đều bị hạ gục?”
“Tuyệt đỉnh cao thủ? Ngươi hành sự bất lực chỉ biết tìm cái cớ vô năng này sao?”
“Hơn hai trăm người đồng thời bị thương? Ngươi đang giỡn mặt ta à?”
“Không thể nào, cho dù là Võ Vương cấp bảy cũng không làm được.”
“Bát Phương khách điếm rốt cuộc có lai lịch gì?”
Sau khi nhận được tin báo, thế lực các phương kinh ngạc không thôi, nhưng sự thật không đến lượt bọn họ không tin.