Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 713
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:26
Lượt xem: 35
Bảo đao lao tới như sóng dữ, không ngờ trường đao của hắn lại bị c.h.é.m gãy dưới sức lực khổng lồ, nửa thanh đao rơi xuống, phát ra tiếng va chạm giữa kim loại và đất đá.
Dương Ngật: ???
Cố ý lừa hắn sao?
Thế công của Yến Phi Tàng cũng không dừng lại chút nào, trường đao sáng như tuyết như muốn xé nát không trung, điên cuồng ngang ngược, đâu còn chút sơ hở nào?!
"Ta nhận thua!" Dương Ngật hô to một tiếng.
Vừa dứt lời, Yến Phi Tàng đã dừng đao lại, vô cùng gọn gàng lưu loát.
Dương Ngật không nhịn được khen ngợi một câu: "Đẹp lắm!"
Chiêu thu đao ấy thật sự khiến mọi người phải tán thưởng, khống chế sức lực gần như hoàn mỹ, khó trách được gọi là đệ nhất đao khách trên giang hồ.
Hắn cười sang sảng: "Yến huynh, ta tâm phục khẩu phục."
Yến Phi Tàng ôm quyền: "Dương huynh, đa tạ."
"Yến huynh, sau này ta có thể tìm ngươi để luận bàn không?"
Yến Phi Tàng: "Trường luyện võ của khách điếm, hoan nghênh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Dương Ngật: "..."
Mỗi lần vào đó phải tốn một trăm lượng, hắn thật sự không trả nổi.
Mạnh Đề An hưng phấn tuyên bố: "Người thắng cuối cùng trong trận so tài lần này, là Yến Phi Tàng của Bát Phương khách điếm!"
Tiếng vỗ tay nổ vang đấu trường.
"Chúc mừng, Yến huynh." Dương Ngật cất nửa thanh đao còn lại vào vỏ đao, trong lòng rất xót xa: "May mà ta có một cơ hội được định chế vũ khí."
Yến Phi Tàng: "Vũ khí định chế không rẻ đâu."
"Ta biết." Dương Ngật cười ha ha nói: "Lúc trước ta thắng được khá nhiều tiền trong đại hội Võ Lâm, chắc là có thể trả nổi."
Ánh mắt Yến Phi Tàng nhìn hắn mang theo chút thân thiết, cùng cách kiếm tiền đây mà.
Nhưng hắn không có ấn tượng gì với người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-713.html.]
Dương Ngật hiểu ý trong ánh mắt hắn, nhỏ giọng giải thích: "Ta là một tán khách, nào dám thắng quá nhiều trong đại hội Võ Lâm chứ? Kiếm đủ thì rút thôi. Ta không có tên tuổi gì, mỗi lần ta so tài có rất nhiều cược ta thua, còn ta thì cược mình thắng, làm vậy cũng có thể kiếm được chút tiền."
"Dương huynh khiêm tốn rồi." Yến Phi Tàng khá thích tính tình của hắn.
Một tán khách không bối cảnh không chỗ dựa, nếu tỏa sáng rực rỡ trong đại hội Võ Lâm, lấn át những đệ tử danh môn kia thì chắc chắn sẽ bị người khác ghen ghét.
Biết giấu nghề mới có thể sống được lâu hơn.
Đây cũng là cách sinh tồn của tán khách trong giang hồ.
Cuối cùng đại hội cũng kết thúc, tiếp đó là đến lúc phát phần thưởng.
Người đứng đầu mỗi nhóm sẽ nhận được một cơ hội định chế vũ khí với khách điếm, Yến Phi Tàng thì có thêm một mảnh Cố Bạch Đầu.
Tất cả mọi người đều muốn được nhìn thấy Cố Bạch Đầu, y sư của Thần Y Cốc lại càng muốn.
Lục Kiến Vi thoải mái mở nắp hộp, bên trong có một cánh hoa trắng như tuyết, trông có vẻ không khác gì cánh hoa bình thường, nhưng hễ là ai biết dược hiệu của nó cũng sẽ không khinh thường cánh hoa này.
Có điều...
"Lục chưởng quầy, cánh hoa Cố Bạch Đầu này của ngài trông cực kỳ tươi mới."
Mọi người đều biết, mặc dù bảo quản kịp thời sau khi hái Cố Bạch Đầu xuống, thì cũng không thể tươi mới giống như lúc vừa hái xuống được, theo thời gian trôi qua, cánh hoa chỉ có thể càng ngày càng khô héo thôi.
Cách bảo quản tốt nhất chính là mang cánh hoa bào chế thành thuốc, thuốc sẽ giúp chất lượng được bảo đảm trong thời gian lâu hơn.
Đừng nói trong tay Lục chưởng quầy là hoa giả đấy nhé?
Bọn họ đã bị Mâu tộc lừa gạt một lần, vậy nên theo bản năng cảm thấy Lục Kiến Vi cũng bị lừa.
Lục Kiến Vi cười, nói: "Ta có cách bảo quản đặc biệt, nếu các vị không tin thì có thể giám định thật giả."
"Chưởng quầy." Yến Phi Tàng nói thẳng: "Ngài có thể giữ Cố Bạch Đầu giúp ta được hay không? Chứ ta cũng không biết bảo quản."
Mọi người: "..."
Không hổ là đệ nhất đao khách, cách suy nghĩ khác xa người thường.
Lục Kiến Vi biết là hắn tin tưởng mình, vậy nên cũng không khách sáo với hắn, trực tiếp đậy nắp hộp lại.
"Được, chờ khi nào ngươi cần thì ta sẽ đưa cho ngươi."
So tài đến đây là kết thúc.