Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 729
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:49
Lượt xem: 53
Vừa nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt đầu tiên của hắn dừng ở trên người Bùi Tri một lúc, sau đó nhìn về phía Lục Kiến Vi và Hách Liên Tuyết, trong mắt lộ ra mấy phần hứng thú.
“Tại hạ tên là Vạn Thông, gặp mặt tức là có duyên, xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này là gì?”
Hắn có thể cảm nhận được tu vi của Bùi Tri và Hách Liên Tuyết, nhưng lại không thể cảm nhận được hơi thở của võ giả ở trên người Lục Kiến Vi, theo bản năng cho rằng Bùi Tri chính là người đứng đầu trong ba người, Lục Kiến Vi và Hách Liên Tuyết đều là tiểu bối.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả mà Lục Kiến Vi mong muốn.
Bùi Tri bày ra tư thế của cao thủ tiền bối, nói: “Ta họ Lục, trong nhà đứng thứ tám.”
“Thì ra là Lục huynh, thất kính thất kính rồi.” Vạn Thông cười hì hì chắp tay: "Còn hai vị cô nương này là?”
Hách Liên Tuyết trả lời: “Lục Phương hân hạnh gặp mặt Vạn tiền bối.”
“Ôi chao, gọi tiền bối gì chứ, không phải đã quen biết rồi sao? Cứ gọi ta là Vạn đại ca được rồi.” Vạn Thông rất dễ làm thân, cũng không hề bỏ qua Lục Kiến Vi “không có võ công”: "Vậy thì vị cô nương này cũng họ Lục sao?”
Lục Kiến Vi lắc đầu: “Ta họ Thẩm.”
“Có phải ba vị cũng đi đến Thương Châu đúng không?”
Bùi Tri: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
"Lục huynh, ngươi không biết sao? Hiện giờ người ở lại trong cửa hàng này đều định đi đến Thương Châu." Vạn Thông kinh ngạc nói: "Ta đã bế quan hơn một năm, đêm qua vừa mới xuất quan, nghe nói minh chủ lệnh khởi động liền lập tức xuất phát, nhưng vẫn chưa thể thám thính rõ nguyên nhân cụ thể, chẳng lẽ Lục huynh giống như ta, cũng vừa mới xuất quan sao?”
Bùi Tri: “Làm sao ngươi biết được bọn họ muốn đến Thương Châu?”
“Ta nghe được đó.” Vạn Thông bày ra vẻ mặt có cái gì đáng để hỏi: "Lục huynh thật sự không biết về chuyện minh chủ lệnh à?”
Bùi Tri: “Có nghe thấy.”
“Ngươi không phải đi đến Tiêu Dao Tông, tại sao lại tới Túc Châu?”
Bùi Tri: “Đến Diêu gia ở Thương Châu, đi ngang qua Túc Châu.”
“Thì ra là thế.” Vạn Thông bừng tỉnh đại ngộ: "Là vì mua cho vị Lục Phương cô nương này một thanh vũ khí thuận tay đúng không?”
Bùi Tri gật đầu, quay sang thiếu niên: “Tiếp tục dẫn đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-729.html.]
Hiển nhiên không muốn tiếp tục nhiều lời.
“Xin mời khách quan vào bên trong.” Thiếu niên lên tiếng, rồi quay sang nói với Vạn Thông: "Vạn công tử, nước sôi mà vừa nãy ngài muốn đã có rồi, đợi một chút ta sẽ đưa đến đây.”
“Được rồi được rồi.”
Thiếu niên dẫn theo ba người bọn họ vào phòng, sau vài câu khách sáo liền rời khỏi phòng.
Hắn bưng một ấm nước nóng từ phòng bếp ra, gõ cửa phòng Vạn Thông.
Cửa phòng mở ra, thiếu niên đi vào.
“Vạn công tử, trà nóng ngài muốn đây.”
“Tiểu huynh đệ." Vạn Thông gọi hắn lại, móc từ trong lòng n.g.ự.c ra năm lượng bạc vụn: "Ngươi lại đi nấu thêm hai bình trà nóng đưa cho ba vị khách nhân vừa mới tới kia, số tiền còn lại rồi cứ giữ cho mình”
Thiếu niên nhận lấy tiền, nụ cười càng thêm xán lạn.
“Vạn công tử, ta đã hiểu rồi.”
Một lát sau, thiếu niên mang theo hai hồ trà nóng, đưa đến trước phòng của Bùi Tri.
“Khách nhân, đây là Vạn công tử mời ngài uống trà, lá trà được dùng chính là loại đắt nhất của tiểu điếm, mong ngài nếm thử.”
“Ừ.”
“Lục đại hiệp, ngài thích loại đồ ăn nào? Mẹ của ta rất lợi hại, biết làm rất nhiều món ăn ở khắp nơi, ngài không cần lo lắng vì ăn không quen thức ăn trong tiểu điếm.”
Bùi Tri nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Chớ có hỏi nhiều.”
Thiếu niên cảm thấy lạnh sống lưng, thức thời không hề hỏi thêm gì, cung kính rời khỏi phòng.
Thính lực của Võ vương cấp tám không tầm thường, chân tường của cửa hàng nghỉ chân hoàn toàn không cách âm, Vạn Thông có thể nghe thấy rõ ràng, khuôn mặt tròn trịa trắng hồng lộ ra vẻ rối rắm như bị mèo cào.
Hắn thật sự rất tò mò, vị Võ Vương họ Lục này rốt cuộc là ai.
Hắn cũng mới bế quan có hơn một năm thôi, tại sao vừa mới xuất quan, giang hồ đã thay đổi lớn như vậy?
Từ khi nào đã có thêm một tên Lục Võ Vương?
Vân Mộng Hạ Vũ
Đó lại còn là cấp tám hậu kỳ.