Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:42
Lượt xem: 57

Đạo cụ công kích đúng là dùng tốt thật, nhưng bản thân Lục Kiến Vi lại không thích đánh đánh g.i.ế.c giết, so với thương tổn nàng hi vọng khi gặp chuyện đôi bên có thể hữu hảo ngồi xuống thương lượng.

Trước mắt nàng còn chưa dùng qua đạo cụ phòng ngự, ngoại trừ sự kiện nước giếng bị hạ độc lần trước, đạo cụ rớt mấy trăm giá trị phòng ngự ra thì không còn gì khác.

Bằng không lần sau dùng thử đạo cụ phòng ngự?

“Tiểu Khách, đạo cụ phòng ngự này hiệu quả như thế nào?”

Tiểu Khách nghiêm túc phổ cập cho nàng: “Đạo cụ phòng ngự sẽ bị động ngăn cản tổn thương, không cần ngươi chủ động kích hoạt. Ở trong phạm vi khách điếm, chỉ cần là tài nguyên thuộc về khách điếm nếu không may bị xâm hại bất hợp pháp, trong giới hạn cấp bậc có thể miễn dịch.”

“Tại sao sâu hạ độc lại không miễn dịch?”

Tiểu Khách: “Nói một cách chính xác thì miễn dịch chỉ nhằm vào sinh vật có sự sống, cho dù ngươi và tiểu nhị khách điếm uống nước giếng cũng sẽ không trúng độc. Đương nhiên, cấp bậc độc dược cũng không thể vượt qua cấp bậc phòng ngự. Khách nhân không nằm trong phạm vi bị động bảo hộ của khách điếm.”

“Nói như vậy, vì sao nước giếng bị hạ độc lại khấu trừ giá trị phòng ngự?” Lục Kiến Vi hỏi.

Tiểu Khách: “Có tác dụng nhắc nhở.”

Lục Kiến Vi nghe hiểu, nếu giá trị phòng ngự không rớt thì nàng và hệ thống không thể kịp thời phát hiện.

“Nếu trong khách điếm có người động thủ với ta thì cũng sẽ vô hiệu hóa đúng chứ?”

“Không sai.”

Vô hiệu hóa có nghĩa là chỉ cần nàng thăng cấp đạo cụ phòng ngự lên cấp sáu thì võ giả dưới cấp sáu động thủ với nàng, Lục Kiến Vi đều sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào, chỉ cần nàng đủ tài chính kịp thời bổ sung giá trị phòng ngự bị mất đi.

Mấy người Tiết Quan Hà cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ này.

“Tiểu Khách, thăng cấp đạo cụ phòng ngự.” Lục Kiến Vi đưa ra lựa chọn. Nàng là người mở khách điếm, cũng không thể suốt ngày chặn người ta ở bên ngoài, phải mở cửa để bọn họ vào bàn chuyện làm ăn.

Cứ như thế ba ngày bình yên lại trôi qua.

Sau giờ ngọ, mặt trời ấm áp chiếu xuống làm người ta sinh lòng lười biếng. Nội lực trong cơ thể Lục Kiến Vi không ngừng vận chuyển, tiến độ thong thả tăng lên.

“Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu đổi sang một thân kính trang, tóc bới cao khí phái diễm lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-77.html.]

Lục Kiến Vi mở mắt, giọng nói mơ hồ vì buồn ngủ: “Ừm?”

“Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu hạ thấp người, dựa vào tay vịn ghế bập bênh nhẹ giọng nói: “Giang hồ trước nay không có công đạo, cường giả sẽ không nhận sai, bọn họ chỉ biết lấy thế áp người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Ngươi là đang muốn nhắc nhở ta sẽ có người tới tìm ta gây phiền toái, hoặc là nói tới gây chuyện?”

“Sư phụ ta là võ sư cấp sáu, sở trường dùng kiếm; Hắc Phong Bảo sở trường dùng trọng khí, đệ tử lực lưỡng hung hãn; Thiên Lý Lâu tương đối thần bí, kinh doanh dựa trên tin tình báo.”

“Vì sao nói cho ta những thứ này?”

Ngụy Liễu chuyên chú nhìn nàng, cười cười.

“Ta trọ ở khách điếm nhiều ngày như vậy, Lục tỷ tỷ vẫn luôn chiếu cố ta, lúc trước còn thay ta hóa giải xấu hổ. Ta lớn bằng này nhưng lần đầu tiên có người quan tâm ta như vậy, dặn dò ta những chuyện riêng tư.”

Lục Kiến Vi im lặng.

Khi đó nàng chỉ thuận miệng nói vài câu, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều. Cô nương này xem ra từ nhỏ đã thiếu tình thương, không biết thời thơ ấu đã trải qua những ngày tháng thế nào?

Nàng không biết nên đáp lại ra sao, Tiểu Khách lúc này bỗng kích động nói: “Vi Vi, có người tới!”

Lục Kiến Vi hỏi: “Mấy người? Cấp bậc gì?”

Tiểu Khách: “Ba người, một người cấp năm, một người cấp bốn, người còn lại…… Hả?”

“Như thế nào?”

“Có chút kỳ quái.”

Ngụy Liễu cũng đã cảm ứng được, nàng thẳng lưng nhìn chằm chằm về hướng viện môn.

“Có người tới.”

Viện môn khách điếm mở rộng.

Lục Kiến Vi ngồi trở lại quầy, từ đây có thể nhìn rõ tình hình ngoài cửa.

Một ngựa một xe đồng thời ngừng ở ngoài viện.

Con ngựa kia thần tuấn phi phàm, người trên ngựa một thân kính trang đen, thắt lưng buộc ngang eo, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.

Loading...