Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:06
Lượt xem: 27
Lục Kiến Vi gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Còn có mấy khách nhân giang hồ khác tò mò, không muốn chờ ở bên ngoài cũng kêu la muốn đi vào cùng.
Hách Liên Chinh: "..."
Coi Tiêu Dao Tông thành cái gì ?
Hai năm trước, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, trên giang hồ sẽ xuất hiện một nhân vật như vậy.
Nếu không có Lục Kiến Vi, kế hoạch của hắn đã thành công từ lâu rồi.
"Lục chưởng quầy thế này là không tin ta sao?"
Lục Kiến Vi: "Sao có thể chứ? Ta chỉ muốn thoả mãn sự tò mò của bọn họ mà thôi, đừng nói ngay cả chút chuyện nhỏ này Hách Liên tông chủ cũng để bụng đấy chứ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không đâu." Hách Liên Chinh phất tay áo xoay người, "Đi theo ta."
Ngoài mười người chắc chắn muốn vào sơn động ra, còn có một người cũng xách đao lặng lẽ theo vào trong.
Lang Dã đi đằng sau mười người, xuyên qua con đường đá hẹp dài u ám, bàn tay nắm đao ngày càng siết chặt lại.
Từng luồng gió lạnh lùng chui qua những khe hở ẩm ướt, ập vào mặt buốt tận xương.
Mấy người giơ đuốc đã chuẩn bị trước lên, ánh đuốc chiếu lên tường đá, trùng bị ánh lửa kích thích, vèo một cái chạy xa.
Lăng Tung và Thượng Quan Hoài liếc nhau, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
"Hách Liên Chinh, còn bao lâu nữa thì đến?" Triệu Hiến căn bản chẳng thèm khách khí với hắn, "Ngươi sẽ không đưa chúng ta vào cống ngầm đấy chứ?"
Hách Liên Chinh không nói chuyện.
Hắn phát hiện không thích hợp.
Trước kia mỗi lần tới đây, khắp nơi trong động đều là đủ loại sâu bọ, dù A Mộc Yên có cảm tri cổ, có thể che chắn cảm giác của hắn, nhưng đi đi đến chỗ này, không thể nào ngay cả một chút hơi thở cũng không cảm nhận được.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết!
Bước chân Hách Liên Chinh chậm lại.
"Sao không đi nữa?" Lang Dã ở đằng sau thô lỗ nói.
Vạn Thông đúng lúc đứng trước mặt hắn, lắc đầu cười đáp: "Không biết, chắc là nhìn thấy chuyện gì khó tin."
Căn cứ những chuyện trước kia, người như Lục chưởng quầy sẽ không bị người khác nắm mũi đi, nàng thích chủ động xuất kích, nắm giữ tiết tấu trong lòng bàn tay hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-776.html.]
Lần này có vẻ cũng không phải ngoại lệ.
Lang Dã trực tiếp hô một câu: "Hách Liên Chinh, ngươi sợ rồi?"
Âm thanh quanh quẩn trong con dường đá, vang lên đau hết cả tai.
Ba người Lăng Tung khẽ nhíu mi.
Nghe nói trong Tiêu Dao Tông có mấy trưởng lão vẫn không phục Hách Liên Chinh, xem ra không phải lời đồn.
Hách Liên Chinh cách giao điểm hình chữ "Y" có vài trượng, nhưng làm thế nào cũng không thể bước tiếp được.
Là nàng tự mình trốn thoát rồi sao?
Nàng không để ý tới tính mạng của Hách Liên Tuyết sao?
Hay là... có người mang nàng đi trước rồi?
Cảm xúc của Hách Liên Chinh lên xuống không ngừng.
Cuộc sống làm tông chủ nhiều năm khiến hắn trở nên kiêu ngạo và tự phụ, hắn cho rằng tất cả mọi thứ trong tông môn đều nằm trong lòng bàn tay hắn - hơn hai mươi năm qua cũng đúng là như thế.
Dưới sự cấm đoán nghiêm ngặt của hắn, không ai phát hiện A Mộc Yên, A Mộc Yên cũng rất nghe lời luyện chế cổ hoàng cho hắn.
Hắn không thể ngờ, một mắt xích mấu chốt nhất trong kế hoạch, cứ thế không cánh mà bay.
Lang Dã chờ đến mất bình tĩnh, trực tiếp đẩy đám người Vạn Thông ra, vọt tới sau lưng Hách Liên Chinh, nói: "Ngươi không đi ta đi."
Hắn định đẩy đối phương ra, lại bị Hách Liên Chinh vươn tay chặn lại.
"Ngươi có ý gì?"
Hách Liên Chinh đưa lưng về phía hắn, giọng khàn khàn nặng nề.
"Nàng trốn rồi."
Mọi người: ? ? ?
Hách Liên tông chủ, có phải ngươi nên nghe chút xem ngươi đang nói cái gì hay không?
Đùa giỡn bọn họ vui lắm đúng không?
Lang Dã phát cáu, không quan tâm đẩy cánh tay của hắn ra, chạy đến phía trước, lọt vào trong tầm mắt là xiềng xích bị chặt đứt.
"Làm sao sẽ trốn? !"
Triệu Hiến kỳ quái: "Hách Liên tông chủ, ngươi tạo ra một lời nói dối vụng về như vậy, ý đồ lừa dối cho xong chuyện, thật sự coi chúng ta đều là đồ ngốc sao?"
"...."