Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 818
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:42
Lượt xem: 39
"Ai, chúng ta là người xứ khác, đi sẽ dễ bị lừa.” Lục Kiến Vi ra vẻ ưu sầu: “Nếu gặp phải hắc điếm, nói không chừng sẽ bị người ám hại.”
Từ Tam Tác không tin: "Các ngươi bị người hại? Ngươi nghĩ tiểu lão nhân ngốc à, tối hôm qua các ngươi còn ấn người khác xuống đánh đấy, cái họ Tôn kia còn nói ngươi là chưởng quầy gì đó, dáng vẻ hắn kích động như vậy, chắc chắn hai người các ngươi không đơn giản.”
"Trùng hợp thôi, vừa vặn ta có thể giải mê hương mà bọn hắn dùng.” Lục Kiến Vi lấy lòng một câu: “Thua xa danh tiếng mấy chục năm trên giang hồ của đại sư ngài.”
Khóe miệng Từ Tam Tác vểnh lên một chút, lại rất nhanh thu hồi, hừ nhẹ: "Đã như vậy, các ngươi nên nghe lời tiền bối, đừng đi chịu chết. Đừng ỷ vào mình có đẳng cấp cao, thì không sợ trời không sợ đất, không có lòng kính sợ, sẽ rất dễ bị thiệt thòi.”
"Đại sư nói rất có lý.” Lục Kiến Vi mỉm cười dịu dàng: "Cho nên chúng ta càng cần đại sư chỉ dẫn, bằng không không phải sẽ càng dễ bị thiệt hơn sao?”
Từ Tam Tác: “...”
Hắn chỉ Lục Kiến Vi một cái, lắc đầu thở dài: "Ta biết tiểu hữu ngươi là kẻ khó chơi mà. Thật sự là tiểu lão nhân đã quá lâu không chú ý đến chuyện giang hồ, ngay cả trên giang hồ xuất hiện người trẻ tuổi giảo hoạt như ngươi cũng không biết.”
"Vậy ngài biết người trẻ tuổi nào?”
"Ta?” Từ Tam Tác vỗ đùi cười không ngừng: “Những người mà ta biết kia, hiện tại không thể xưng là tuổi trẻ nữa rồi, đoán chừng cả đám đều sắp thành xương khô hết rồi, ha ha ha ha ha.”
Lục Kiến Vi buồn cười: "Người tiền bối nhận biết nhất định cao thủ đỉnh lưu, cao thủ có thuật trú nhan, không khoa trương như ngươi nói đâu.”
"Già chính là già, giả bộ nai tơ là có ý gì? Nhưng mà nha, cũng có người ta biết c.h.ế.t sớm, ngay cả thành xương khô cũng không có cơ hội.” Từ Tam Tác cảm khái khoát tay: “Được rồi được rồi, không đề cập tới những thứ này nữa. Đến bây giờ ta còn không biết hai ngươi gọi là gì đâu, thế nào, xem thường tiểu lão đầu ta sao?”
Lục Kiến Vi chắp tay: "Vãn bối Lục Kiến Vi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vãn bối Bùi Tri.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-818.html.]
Từ Tam Tác tưởng nghĩ, nói: "Chưa từng nghe qua Lục Kiến Vi, nhưng hình như Bùi Tri có chút quen tai, nhưng mà nghĩ không ra, thôi kệ đi.”
Ba người một đường nói chuyện phiếm, lúc hoàng hôn sắp tới thì đi vào một sân nhỏ hương dã.
Bên ngoài sân nhỏ nhìn đơn sơ, kì thực bên trong có càn khôn.
"Đây là chỗ ở của tiểu lão nhân, ngoại trừ nhà chính và lò rèn đúc, các gian phòng còn lại các ngươi tùy ý chọn, chỗ này của ta đã lâu không có người ở, cũng không có người dọn dẹp, các ngươi nhìn xem, tro bụi cũng dày một mảnh rồi!"
Lục Kiến Vi nhướng mày, hóa ra nguyện ý dẫn bọn họ tới, là muốn bọn họ giúp quét dọn vệ sinh sao.
"Quả thật không sạch sẽ. Bùi Tri, chúng ta tìm chỗ ở khác đi.”
Bùi Tri buồn cười: "Được.”
"Xung quanh nơi này vài dặm đều không có người nào, ngươi muốn dẫn cái hồ lô buồn bực này đi chỗ nào tìm nơi ngủ trọ hả?”
Lục Kiến Vi: "Màn trời chiếu đất, cũng có mọt phen ý vị khác.”
“...”
Từ Tam Tác bị nàng làm cho không còn cách nào khác, dựng râu trừng mắt: "Nếu không phải nhìn hai ngươi tội nghiệp không có nơi để đi, ta mới sẽ không mang các ngươi trở về đây đâu, hai người các ngươi còn trẻ, không hiểu được kính già yêu trẻ sao?”
"Nếu như ta như thật sự kính già, chẳng phải ngươi sẽ cảm thấy không thú vị sao?” Lục Kiến Vi giảo hoạt nói: “Người tôn kính ngươi đủ nhiều nhiều, không thiếu hai người chúng ta.”
Từ Tam Tác oan ức: “... Bây giờ tiểu lão nhân ta cũng không cãi nổi người tuổi trẻ nữa rồi.”
"Ta thấy ngươi cũng chưa từng cãi nhau được với ai.” Ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Trở về cũng không nói một tiếng, nếu không phải sau khi người hầu của ta nhìn thấy ngươi trên đường rồi truyền tin cho ta, ta còn không biết ngươi rốt cuộc đã nỡ đi ra từ trong khe núi.”