Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 826
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:54
Lượt xem: 28
Đêm qua hắn đã tháo mặt nạ xuống, mặt mày tuấn tú ôn hòa, con ngươi màu hổ phách hiện lên màu sắc lưu ly, có vẻ hơi lạnh lùng.
"Cũng tạm.”
Lục Kiến Vi tán thưởng: "Lục Ngạc mai được xưng là “Cửu Nghi tiên nhân”, cũng có thể dùng làm thuốc, có tác dụng ổn định lá gan và dạ dày, điều hoà khí huyết. Xem cư sĩ khí độ lịch sự, tao nhã khoan dung, cũng rất xứng đôi.”
Nhìn không thấu tuổi tác, tu vi lại là chuẩn tông sư, danh xưng còn liên quan đến "Mai", điều này khiến nàng nhớ tới một người.
Cửu Nghi chắp tay: "Lục chưởng quầy quá khen, ta chỉ là một tục nhân phàm thế, chỉ hướng tới sự cao thượng của mai thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ai nha, các ngươi đừng nói mấy thứ văn chương nho nhã này nữa, tiểu lão nhân nghe mà phát phiền.” Từ Tam Tác cắt ngang lời bọn họ: “Hai người tiểu hữu các ngươi vẫn nên ngẫm lại xem nói thế nào để đả động thôn Bạch Vân đi.”
Lục Kiến Vi và Bùi Tri liếc nhau, sau đó ân cần nói: "Còn xin Từ đại sư chỉ giáo.”
"Các ngươi trẻ tuổi, dễ dàng khí thịnh, cũng không nên vì khí phách nhất thời mà đắc tội thôn dân, nếu không người ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi đâu. Nói tóm lại, bị khinh bỉ là việc nhỏ, đầm lầy mới là chuyện lớn. Đương nhiên, nếu các ngươi không bằng lòng chịu đựng chút thiệt thòi này thì bây giờ đổi ý còn kịp.”
Lục Kiến Vi nghiêm mặt nói: "Vãn bối đã ghi nhớ.”
Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ, người của thôn Bạch Vân đã quen thuộc với đầm lầy Thất Bộ, vậy thì tại sao tin tức liên quan tới đầm lầy Thất Bộ lại ít như vậy?
Mặc dù cả thôn không có người thông thạo văn tự, không cách nào ghi chép trong sách, nhưng hẳn là cũng không thiếu những người hứng thú với đầm lầy Thất Bộ đến hỏi thăm chứ.
Từ Tam Tác nhắc đến chuyện người của thôn Bạch Vân cực kỳ bài ngoại, có phải nói rõ người đến hỏi thăm đều mất công mà trở về hay không? Hoặc là đã c.h.ế.t trong đầm lầy?
Thôn Bạch Vân này, vì sao lại biết rõ sự nguy hiểm của đầm lầy Thất Bộ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-826.html.]
Vòng qua đường núi quanh co, trước mắt rộng mở sáng sủa.
Thôn Bạch Vân danh xứng với thực, ẩn chứa ý nghĩa "sâu trong mây trắng có nhà", vừa vặn trong núi mây mù lượn lờ, nhà cửa chỉnh tề như ẩn như hiện trong mây mù, giống như đặt mình vào chốn đào nguyên tiên cảnh.
Trong núi khai khẩn từng khối đồng ruộng, các thôn dân đội mũ rơm làm ở đồng ruộng, hài tử chơi đùa bên trên bờ ruộng, so nhau xem chong chóng tre của ai bay cao bay xa hơn.
Bọn nhỏ cười đùa đuổi theo chong chóng tre, chạy thẳng đến chỗ khúc quanh, vừa nhìn thấy đoàn người Lục Kiến Vi, trong nháy mắt phanh bước chân lại.
Có đứa nhỏ tuổi còn chưa kịp phản ứng, đụng đầu vào đùi ngựa, bị Từ Tam Tác đưa tay xách lên, lắc lư giữa không trung.
Tiểu hài tử ước chừng sáu bảy tuổi, chân nhỏ ngắn tũn đạp tới đạp lui, trong miệng la to: "Thả ta ra! Thả ta ra!”
"Cục nhỏ này, ngươi tự mình đụng vào ta, ta dựa vào cái gì mà phải thả ngươi?” Từ Tam Tác nghiêng mắt dọa hắn: "Một đứa trẻ da mịn thịt mềm như ngươi là món ngon nhất. ”
"Oa..." Đứa bé không khỏi khóc lớn, vẫn không quên khuyên bảo nhóm bạn chơi cùng: “Các ngươi chạy mau... Chạy mau... Ta ngăn những người xấu này lại..."
Nhóm bạn chơi cùng trăm miệng một lời: "Chúng ta không thể bỏ mặc ngươi một mình được, cùng nhau đánh chạy người xấu đi!”
Bọn nhỏ nhao nhao giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên, xông về phía bốn vị khách không mời mà đến.
Từ Tam Tác lại nhấc một đứa nhỏ khác lên, hét một tiếng: "Còn kêu nữa thì ta lập tức ăn thịt hết các ngươi!”
Hài tử: “...”
Ô ô ô ô, cha ơi, nương ơi, mau tới cứu mạng!
Từng cái đầu củ cải kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng lại rất quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Lục Kiến Vi buồn cười, đổ ra mấy viên đường từ trong túi, mở lớp vỏ bọc đường ra, lộ ra khối đường hình bầu dục đầy màu sắc, tản ra hương vị trái cây thanh ngọt.