Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:53
Lượt xem: 47
Trà này được các đại quan quý nhân trong thành cực kỳ yêu thích, ở kinh thành một lạng trà cũng có thể bán giá trên trời.
Nơi xa xôi hoang vắng này lại ra tay rộng rãi như thế!
Hành vi của tân khách cũng rơi vào mắt Ngụy Liễu và Đào Dương.
“Sư muội, càng trọ ở đây lâu ta càng nhận ra khách điếm không đơn giản.” Khuôn mặt Đào Dương chua xót nói: “Sơn trang tham dự vào sự kiện cướp tàng bảo đồ, tới nay vẫn chưa tới nhận lỗi, chẳng lẽ thật sự muốn đối địch với khách điếm?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người có võ lực cao nhất sơn trang chính là trang chủ, nhưng trang chủ cũng chỉ mới cấp sáu, cấp sáu trên giang hồ xưng cao thủ nhất lưu, nhưng so với cao nhân trong khách điếm chẳng khác gì kiến hôi cùng diều hâu.”
Ngụy Liễu thần sắc bình tĩnh nói: “Không đâu.”
“Không cái gì?”
“Còn chưa đến lúc trở mặt.” Ngụy Liễu nói: “Đối với trang chủ mà nói, việc này vẫn còn đường cứu vãn.”
Đào Dương: “……”
Sư muội có phải quá ngây thơ rồi không?
Tới giờ trưa, Tiết Quan Hà ngừng tu luyện đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Một người bỗng nhiên đi vào, nhíu mày đảo mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn: “Các ngươi cơm trưa ăn những thứ này?”
Tiết Quan Hà cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Thì sao?”
A Nại hừ nhẹ: “Công tử nhà ta ăn uống tinh tế, đồ ăn ngươi làm công tử nhà ta ăn không quen, khách điếm không có món gì khác à?”
“Tinh tế?” Tiết Quan Hà không vui: “Món ta làm đã đủ tinh tế, còn muốn tinh tế thế nào nữa?”
Trù nghệ Tiết Quan Hà là cha hắn đích thân dạy, chưởng quầy cùng đám người Trương bá đều hết lời khen ngợi, đến Yến đại hiệp cũng ăn không buồn ngẩng đầu, tên này dựa vào đâu vừa xuất hiện đã hạ thấp hắn?
A Nại khiếp sợ: “Ngươi gọi thứ này là tinh tế? Nấu ăn riết ngu người rồi sao?”
Tiết Quan Hà dựng lông mày: “Ngươi mới ngu!”
“Ngươi là người nơi nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-84.html.]
“Người địa phương.”
“Khó trách.”
“Ngươi có ý gì?”
A Nại nâng cằm hống hách: “E rằng ngươi chưa từng đi tới phía nam? Kiến thức chỉ loanh quanh khu vực này, thức ăn ngươi nấu ở Nam Châu chúng ta còn chưa đủ trình độ dọn lên bàn.”
“Ngươi ——”
“Chưởng quầy các ngươi cũng thật không kén chọn, đồ ăn thô sơ lại luôn mồm khen ngợi, xem ra là chưa từng được ăn đồ ngon.”
Tiết Quan Hà cái này không thể nhịn.
Có thể hạ thấp hắn nhưng không thể hạ thấp sư phụ hắn!
“Ngươi đánh rắm!” Tiết Quan Hà tức giận đến mức nói năng không lựa lời: “Có gì tốt mà chưởng quầy chưa thấy qua? Một tên Nam Châu như ngươi hiểu cái gì là thức ăn phương bắc? Ngươi đến một sợi lông của chưởng quầy cũng không bằng!”
“Ồ? Vậy Lục chưởng quầy thấy qua đồ tốt nào rồi?”
“Chưởng quầy có thể lấy ra ——” rất nhiều võ kỹ cao thâm!
Tiết Quan Hà kịp thời ngậm miệng, mắt lộ ra khinh miệt: “Dù sao không phải loại ếch ngồi đáy giếng như ngươi có thể tưởng tượng, ngươi nếu ăn không quen món ta làm thì đừng gọi món.”
Đói c.h.ế.t các ngươi!
A Nại trợn trắng mắt: “Không gọi thì không gọi, tưởng mình báu lắm!”
Hắn thở phì phì trở lại phòng, ấm ức báo cáo với chủ nhân nhà mình: “Công tử, khách điếm này đúng thật là ức h.i.ế.p người quá đáng, ta chỉ đưa ra chút yêu cầu mà đầu bếp kia đã thổi râu trừng mắt với ta.”
Ôn Trứ Chi bất đắc dĩ: “Lại cãi nhau với người khác?”
“Đồ ăn hắn làm tầm thường như vậy sao có thể cho vào miệng công tử?” A Nại lo lắng hỏi: “Công tử, không bằng chúng ta đi hỏi Lục chưởng quầy xem có thể cho chúng ta mượn nhà bếp hay không?”
“Ngươi vừa rồi đắc tội người ta, người ta nếu không cho ngươi mượn thì làm sao?” Ôn Trứ Chi ngữ khí dịu dàng: “Ngươi cũng nên sửa tính lại đi.”
A Nại vẻ mặt đưa đám: “Ta lại gây thêm phiền toái cho công tử, nhưng việc này phải làm sao bây giờ? Nếu không ta đi cầu xin Lục chưởng quầy, nàng có vẻ ôn hòa thân thiện, có lẽ ta cầu xin nàng sẽ đồng ý, ta có thể trả tiền thuê!”
“Không cần, ra ngoài không nên hành sự khoa trương, tùy tiện ăn cái gì cũng được.” Ôn Trứ Chi lắc đầu.