Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 877

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:37
Lượt xem: 75

Lạc Châu Thành, một con tuấn mã xuất phát từ Võ Lâm Minh chạy như bay về phía cửa thành.

Người trên ngựa cao lớn tuấn tú, khí thế bất phàm.

Có võ giả trẻ tuổi đứng ở ven đường tò mò nói: "Người này là ai vậy? Tại sao lúc này còn ra khỏi thành?”

Võ giả trung niên ở một bên nói: “Ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra sao?”

“Hắn rất lợi hại sao?"

“Đương kim minh chủ của Võ Lâm Minh, ngươi nói xem lợi hại hay không?"

“Ý ngươi là... Ứng minh chủ?!" Võ giả trẻ tuổi mở to hai mắt, không khỏi nhìn về hướng một người một ngựa rời đi, lại nói: “Ứng minh chủ vội vã như vậy, chẳng lẽ trên giang hồ xảy ra đại sự gì?”

“Hầy, rốt cuộc ngươi chui từ đâu ra thế? Đừng nói là ngươi cũng không biết cả Bát Phương khách điếm đấy nhé?"

Võ giả trẻ tuổi đỏ mặt: “Đương nhiên là ta biết!"

"Vậy ngươi có biết hàng năm trước đông chí, Ứng minh chủ đều phải đi Phong Châu để hội họp với các tiểu nhị khách điếm không?"

“Hả?" Võ giả trẻ tuổi không hiểu: “Vì sao lại như vậy?"

"Bọn họ là bạn cũ, hàng năm đều phải tụ tập một chút." Võ giả trung niên cảm thán một câu: “Thấy minh chủ vội vàng, có lẽ là bị sự vụ trong võ lâm trì hoãn, lo lắng mình đến không kịp.”

Võ giả trẻ tuổi: “Cho dù là bạn cũ thì cũng không đến mức năm nào cũng phải gặp mặt chứ?”

“Ngươi biết cái gì? Khi Lục chưởng quầy còn ở đây, hàng năm đều chạy về Phong Châu trước khi tuyết rơi, thói quen này cứ tiếp tục được kéo dài đến bây giờ.”

Mặc dù sau đó Lục chưởng quầy mai danh ẩn tích, không hỏi chuyện giang hồ nữa, nhưng các tiểu nhị khách điếm vẫn tuân thủ quy củ này như trước.

Võ giả trẻ tuổi: “Lục chưởng quầy là chạy về trước lúc tuyết rơi, vì sao hiện tại lại là trước đông chí?"

"Năm đó các tiểu nhị khách điếm đều ở Phong Châu, Lục chưởng quầy và Bùi công tử ở bên ngoài hành hiệp trượng nghĩa, hàng năm khi Phong Châu sắp có tuyết rơi, bọn họ sẽ chạy về khách điếm, những thứ này đều viết trong sách, cái gì ngươi cũng không biết sao?"

“Rốt cuộc vì sao bây giờ lại biến thành trước đông chí?"

“Bây giờ các tiểu nhị mỗi người một phương, sao có thể kịp thời tề tụ ở Phong Châu trước khi tuyết rơi được? Sau khi Lục chưởng quầy rời đi, bọn họ đã đổi thành đông chí.”

“Mỗi người một nơi?"

"Các tiểu nhị năm đó hiện giờ đều đã trở thành võ lâm cao thủ đỉnh lưu. Ứng minh chủ cư trú tại thành Lạc Châu. Yến đại hiệp đi theo Tề chỉ huy sứ quanh năm bôn ba phá án; Vân y sư du ngoạn giang hồ trị bệnh cứu người; Nhạc đại hiệp hiện tại là hội trưởng liên hội hỗ trợ, trông coi mưa gió trên giang hồ; Tuyết tiền bối thu thập các tiểu khúc dân gian ở các nơi, viết ra tấu khúc mới. Về phần thần thâu Lương tiền bối thì thường xuyên trêu chọc đám ác đồ hay trộm bảo bối.”

Không khí giang hồ hiện tại đã rất khác so với mấy chục năm trước, võ giả thế hệ mới, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục "trừng ác dương thiện", các vụ án g.i.ế.c người lung tung cũng không còn nữa.

Nhưng các vụ trộm bảo vật vẫn xảy ra như cũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế nhưng ai có thể trốn thoát được pháp nhãn của Thần Thâu tiền bối đây?

Võ giả trẻ tuổi: “Không phải nói Lục chưởng quầy đã thu ba đồ đệ sao?"

“Không sai, chưởng quầy hiện tại của Bát Phương khách điếm chính là đại đệ tử thân truyền của Lục chưởng quầy, Tiết Quan Hà. Đao pháp của Tiết chưởng quầy là do Lục chưởng quầy tự tay dạy, còn có một vị tiểu sư muội là mẫu thân của Vân y sư, công phu ám khí cũng rất lợi hại."

“Thì ra là thế." Võ giả trẻ tuổi nổi lòng tôn kính: “Đúng là đáng tiếc, không thể tận mắt chứng kiến tư thế oai hùng của Lục chưởng quầy."

Võ giả trung niên cười đắc ý: “Ta thì ngược lại, đã được may mắn gặp qua, Lục chưởng quầy tuyệt đối không phải người tầm thường.”

Bát Phương khách điếm Phong Châu.

Tiết Quan Hà ở trong viện luyện đao, một mảnh trong suốt đột nhiên rơi xuống mi tâm.

Tuyết rơi.

Một đứa bé từ ngoài viện chạy tới, cười khanh khách nói: “Tiết bá bá, phụ thân bảo hôm nay nhóm Nhạc bá bá sẽ trở về, có phải vậy không?"

Tiết Quan Hà thu đao, khí thế quanh thân thu liễm, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Phụ thân ngươi còn nói cái gì nữa?”

Tiểu hài tử không khỏi nhăn mặt: “Phụ thân còn nói, qua năm mới phải đưa con đến trường học chữ, con không muốn đi học.”

“Không biết chữ làm sao hiểu được ghi chép của thuật rèn đúc, làm sao kế thừa y bát của tổ phụ và cha ngươi?"

Tiểu hài tử bĩu môi: “Con không muốn làm thợ rèn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-877.html.]

“Vậy ngươi muốn làm gì?"

“Con muốn giống Lương bá bá..."

Một chiếc giày ném tới, đập trúng m.ô.n.g tiểu hài tử, tiểu hài tử lảo đảo vài bước, ôm lấy chân Tiết Quan Hà mới đứng vững nổi.

“Ranh con nói cái gì đó!"

Diêu Khánh sải bước đi tới, một tay xách tiểu hài tử lên, nói với Tiết Quan Hà: "Chưởng quầy, tiểu oa nhi không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt nó."

Diêu gia bọn hắn nhận được rất nhiều ân huệ của Lục chưởng quầy, mạng của cha hắn và nương hắn đều là do Lục chưởng quỹ cứu, chính bản thân hắn lúc còn trong tã lót cũng được Lục chưởng quầy giải độc cho.

Bọn hắn đã quyết định đời đời rèn đúc vũ khí cho Bát Phương khách điếm.

Thân là huyết mạch Diêu gia, làm sao có thể không làm thợ rèn?

Tiết Quan Hà minh bạch dụng ý của hắn, lời nói sâu xa: “A Khánh, lúc chưởng quầy vẫn còn ở đây, chưa từng can thiệp vào lựa chọn của chúng ta. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, ngươi không cần bởi vì chuyện quá khứ mà chặn đứng thiên phú có thể tồn tại của Tiểu Bảo.”

“Tiết chưởng quầy, ta hiểu rồi." Diêu Khánh nhặt giày lên xỏ vào: “Tiểu tử này có thiên phú rèn đúc, nhưng lại nghịch ngợm, không thể không quản."

Tiết Quan Hà gật đầu cười nói: "Hắn còn nhỏ, để cho hắn tiếp xúc với nhiều thứ khác cũng không có hại.”

“Tiết chưởng quầy nhắc nhở đúng, ta đã nhớ kỹ." Diêu Khánh nghe lọt tai, dắt tiểu hài rời khỏi chủ viện.

Tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn.

Tiết Quan Hà than nhẹ trong lòng, quay người đi vào trong phòng.

Từng trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, lỗ tai hắn khẽ động, mừng rỡ xoay người thì nhìn thấy ba người giục ngựa đuổi đến ngoài viện.

“Tuyết tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, Tiểu Đào tỷ tỷ!" Hắn cười nghênh đón: “Mau vào mau vào, trà đang hâm nóng trên bếp rồi.”

Hách Liên Tuyết xuống ngựa hỏi: "Những người khác vẫn chưa trở lại sao?"

“Chưa."

“Xem ra chúng ta tới sớm nhất." Thượng Quan Dao lưu loát xuống ngựa, dẫn theo Tiểu Đào cùng Hách Liên Tuyết vào nhà.

Đã có tiểu nhị khách điếm dắt ngựa của ba người vào chuồng sau đó cho ăn.

Đại sảnh của khách điếm không chút thay đổi, bốn người ngồi vây quanh bên cạnh bàn, Tiết Quan Hà tự mình châm trà cho các nàng, cười hỏi: "Sao các ngươi lại cùng nhau trở về?”

"Trùng hợp gặp nhau trên đường."

Thượng Quan Dao mỉm cười: “Trước đó ta gặp được A Điều muội muội ở Ung Châu, nàng đang chữa bệnh cho người ta, có thể phải trì hoãn một chút thời gian.”

“Nàng ta sao?" Tiết Quan Hà lắc đầu thở dài: "Cũng không biết có gầy đi hay không, có dùng bữa đúng giờ hay không. ”

Hách Liên Tuyết nói: “Ta gặpi A Nhạc ở Giang Châu, Liên hội còn có chút chuyện phải xử lý, cũng phải trở về muộn một chút.”

"Bọn họ ai nấy đều là người bận rộn."

Lời còn chưa dứt, lại có tiếng vó ngựa tới gần.

“Lão Tiết, một năm qua công lực của ngươi cũng không tiến bộ được bao nhiêu." Ôn Nại còn chưa vào viện, giọng nói đã truyền đến.

Tiết Quan Hà đứng dậy ra cửa nghênh tiếp, tặng kèm một đôi mắt trợn trắng: "Ngươi nhìn mình trước đi rồi hãy nói ta. ”

“Ta cũng chỉ là một người làm ăn, còn ngươi lại là chưởng quầy của Bát Phương khách điếm."

Tiết Quan Hà: “Đừng nói nhảm nữa, cút nhanh vào đây."

Ôn Nại xuống ngựa, theo Tiết Quan Hà bước vào sân.

Một cái đầu đột nhiên nhô ra từ góc tường, nhìn thấy mấy người trong phòng, cười chào hỏi: "Các vị, đã lâu không gặp."

Tiết Quan Hà bất đắc dĩ: “Lương đại ca, nhiều năm như vậy ngươi vẫn là không học được đi bằng cửa trước sao?”

“Đừng có học cách nói của chưởng quầy, ta nghe mà phát hoảng." Lương Thượng Quân lướt qua tường viện, không chút dấu vết đạp tuyết, giống như một làn khói nhẹ chui vào sảnh đường.

“Lời này của ngươi mà bị chưởng quầy nghe thấy, đoán chừng lại phạt ngươi dọn dẹp chuồng ngựa."

Nhạc Thù dùng thuật súc địa, từ cửa viện đột nhiên đứng trên hành lang phủi phủi một thân gió tuyết.

Lương Thượng Quân: “Thật ra ta lại hi vọng nàng có thể phạt ta!"

Loading...