Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:17
Lượt xem: 43
Nhạc Thù xưa nay yêu thích thủ công, xe lăn kia vừa nhìn đã thấy là do đại sư tay nghề khéo léo chế tác, thiết kế cực kỳ xảo diệu, Ôn Trứ Chi vừa xuống xe ngựa hắn liền nhìn trúng.
Bằng không biết rõ đám người Ôn Trứ Chi cũng vì tàng bảo đồ mà đến, Nhạc Thù cũng sẽ không tự mình đi đưa nước trà.
“Không sao, nếu ngươi muốn biết cấu tạo xe lăn thì cứ thoải mái đi hỏi, ta tin Ôn công tử sẽ không để bụng.” Lục Kiến Vi ôn nhu cười nói.
“Thật sao?” Nhạc Thù kinh ngạc trừng mắt: “Sẽ không mạo phạm sao?”
Lục Kiến Vi ngữ điệu chắc chắn: “Hắn không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Theo nàng thấy, Ôn Trứ Chi đối với việc bản thân tàn phế cũng không mẫn cảm, không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào.
Hắn dám lấy tánh mạng ra đánh cược Lục Kiến Vi bảo hộ mình, tuyệt đối không phải người tâm lý yếu ớt.
Nhạc Thù gật đầu: “Ta biết rồi, cảm tạ chưởng quầy.”
“Còn nữa, trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.”
“A?” Nhạc Thù nghe không hiểu lắm.
Lục Kiến Vi nói: “Ngươi phải nghĩ kỹ, là chỉ nghiên cứu xe lăn hay là tìm cho bản thân con đường tương lai.”
“…… Ta hiểu rồi.”
Lục Kiến Vi vỗ đầu Nhạc Thù.
“Đi đi.”
Nhạc Thù lòng mang tâm tư cầm hộp gỗ có Chiếu Bích Thảo đi vào phòng bếp, trong phòng tràn ngập hương vị thanh đạm.
“Sáu chỉ Chiếu Bích Thảo của ngươi.”
A Nại nhận lấy, mở hộp gỗ ra xem thử, quả thật là Chiếu Bích Thảo phẩm chất cực giai, không khỏi kinh ngạc hô to: “Lục chưởng quầy đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng có.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Trù Hương Bình, Chiếu Bích Thảo đều là vật hiếm thấy, thế nhưng nàng đều dễ như trở bàn tay lấy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-97.html.]
Rất kỳ quái.
Người bình thường không dùng nổi dược liệu như Chiếu Bích Thảo, cũng sẽ không cố tình mua về cất giữ, tại sao nàng có thể tiện tay lấy sáu chỉ?
“A Nại ca, xe lăn của Ôn công tử là do vị đại sư nào chế tạo?” Nhạc Thù đem A Nại đang lơ đãng kéo về hiện thực.
A Nại nhướng mày: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
“Ta rất có hứng thú với nghề mộc, xe lăn Ôn công tử nhìn qua liền thấy bất phàm, cho dù là di chuyển hay rẽ ngoặt đều tiện lợi linh hoạt hơn xe lăn thông thường, không hề chậm chạp trì hoãn.”
“Ngươi nói cái này sao?” A Nại không nhịn được đắc ý nói: “Đây là công tử nhà ta tự mình làm, không phải đại sư ra tay.”
Nhạc Thù khiếp sợ: “Tự mình làm? Ôn công tử lại am hiểu làm mộc?”
“Công tử nhà ta trời sinh thông tuệ, tuy trúng độc nên võ công vô pháp tăng tiến, nhưng công tử không hề buông bỏ bản thân, ngược lại còn đi học thuật kỳ môn độn giáp, sau đó lại học cơ quan thuật, xe lăn công tử có thiết kế rất nhiều cơ quan tinh xảo nên mới không giống xe lăn tầm thường.”
Nhạc Thù nghe vậy, cái gì tiếc hận cái gì đồng tình tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại tràn đầy bội phục cùng khao khát.
Hoá ra cơ quan thuật trong kỳ môn độn giáp cũng có thể ứng dụng vào làm mộc.
Hắn cũng muốn học!
“Ôn công tử thật là lợi hại.” Nhạc Thù nhỏ giọng khen ngợi.
A Nại thích nghe người khác khen chủ tử, trên mặt chất đầy ý cười: “Ngươi thật tinh mắt!”
Nhạc Thù tâm tình ngứa ngáy, hắn rốt cuộc tìm được thứ mình muốn học, hắn muốn học kỳ môn độn giáp, muốn học cơ quan thuật, hắn chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như lúc này.
Nhưng Ôn công tử cùng hắn không quen không biết, hắn không có cách nào mở miệng.
A Nại bận nấu canh, Nhạc Thù không tiện tiếp tục quấy rầy bèn về phòng đả tọa luyện công.
Ngặt nỗi trong lòng hắn bừng bừng nhiệt huyết, khó có thể tĩnh tâm tu tập, trong đầu như có vô số ý niệm xoay vòng làm hắn cảm thấy thần trí điên đảo.
“A Thù!”
Một giọng nói như sấm đánh thức tỉnh hắn, Nhạc Thù đột nhiên bừng tỉnh, bất chợt rùng mình một phen.
Trương bá vẻ mặt lo lắng: “Ta mà không gọi thì ngươi sẽ tẩu hoả nhập ma, có chuyện gì vậy?”