Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 42: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (6)

Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:13:06
Lượt xem: 38

Chu Việt Trạch ý thức đã sớm mơ hồ, cảm giác được một cảm giác lạnh lẽo đến gần, lập tức thoải mái thở dài, sau đó ôm chặt đối phương, vùi đầu vào cổ người ta.

Hướng Hàn cứng đờ người, sau đó nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: Đây đều là vì nhiệm vụ.

Chu Việt Trạch đã sắp đến giới hạn, rất nhanh đã phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, vô thức cắn vào tai cậu, thân thể run rẩy.

Hướng Hàn da đầu tê dại, chỉ muốn đẩy người ra ngay lập tức, đi rửa sạch tay. Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, bên tai lại truyền đến một cảm giác đau nhức, cậu không nhịn được hít sâu một hơi.

Lúc này quản gia đột nhiên gõ cửa, ngập ngừng nói: "Ông chủ, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi. Với lại... cậu Lộc cũng đang ở dưới chờ.

==============================

Nghe quản gia nói xong, Hướng Hàn lại thở phào nhẹ nhõm, nghe được cậu Lộc kia cũng ở dưới, cậu có cảm giác vị cứu tinh của mình tới rồi.

Cậu Lộc kia là bạn trai mới của nguyên chủ… Cũng khá được nguyên chủ chiều chuộng. Bời vì cậu ta có một khuôn mặt trẻ con, làn da trắng trẻo, nhìn mềm mại lại ngoan ngoãn. Mặc dù đã hai mươi tuổi rồi mà nhìn cứ như mười bảy, mười tám tuổi vậy. Cũng giống như mấy bạn trai trẻ khác, cậu ta với nguyên chủ chỉ là quan hệ tiền bạc chứ không có tình cảm gì.

Vấn đề tiền bạc thì dễ nói chuyện rồi, Hướng Hàn nhéo cằm Chu Việt Trạch ép cậu ta nhả miệng ra, sau đó loạng choạng đẩy cậu ta trở lại giường, có chút xấu hổ đứng dậy

Cảm giác ‘gối ôm’ thoải mái trong n.g.ự.c muốn chạy đi, Chu Việt Trạch có chút bực mình, tay vùng vẫy xung quanh, nắm được vạt áo của Hướng Hàn thì nhanh chóng quấn lên người cậu.

Da gà da vịt của Hướng Hàn nổi khắp người giống như có một đống côn trùng bò trên người vậy, cậu muốn đi tắm ngay bây giờ. Cũng may sức của cậu ta không lớn, kéo mạnh là thoát được. Để tránh bị quấn lấy lần nữa, Hướng Hàn lấy chăn quấn chặt cậu ta lại, sau đó bước chân loạng choạng đi lại mở cửa, thậm chí quên lấy khăn đặt lên tay nắm cửa…

Quản gia nhìn thấy cậu đi ra thì lập tức dừng việc gõ cửa lại, vẻ mặt cung kính, giọng điệu tự nhiên: "Ông chủ, ngài có muốn dùng bữa luôn bây giờ không?”

“Chờ lát nữa đi.” Hướng Hàn cố chịu đựng sự khó chịu, nhìn người đứng bên cạnh quản gia.

Lộc Dĩ Ca nhìn thấy cậu nhìn sang thì lập tức nở nụ cười, ngượng ngùng nói: “Ngài Khương.”

Hướng Hàn gật đầu, sau đó... giao Chu Việt Trạch cho cậu ta, bản thân thì vội vàng quay lại phòng tắm đi tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-42-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-6.html.]

Lộc Dĩ Ca vẻ mặt ngơ ngẩn, bước vào phòng ngủ nhìn thấy bộ dáng của Chu Việt Trạch, cậu ta lại cảm thấy ghét bỏ. Nhưng nhớ đến nhiệm vụ Hướng Hàn giao cho thì đành chịu đựng sự khó chịu bước lên, định nhấc chăn lên giúp người này.

Chu Việt Trạch lúc này đột nhiên mở mắt ra, nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh băng, sát ý hiện lên trong mắt rất rõ ràng..

Lộc Dĩ Ca sợ hãi lùi lại hai bước, sau khi phản ứng lại có chút bực mình, tiến lên thách thức: "Cậu là người nhà Chu đưa tới à? Hừ, còn trẻ thì thế nào? Ngài Khương ngay cả hứng thú nhìn cậu chơi còn không có, xem ra ngài âys cũng không thích cậu bao nhiêu, người nhà Chu mấy người sợ là làm không đúng cách rồi.”

𝕳-𝕿-𝕶-𝕿

Nói xong, cậu ta một bên ngượng ngùng, một bên khoe khoang: Ngài Khương thích nhìn tôi tự chơi nhất đấy, mỗi lần tôi đến anh ấy đều nhìn tôi rất lâu, còn khen da tôi rất đẹp, mấy người khác không có việc tốt như vậy đâu…

Chu Việt Trạch cảm thấy buồn nôn, nghĩ đến Khương Hàm cũng muốn mình làm như vậy thì sắc mặt càng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi ép ra một chữ: "Cút!"

Lộc Dĩ Ca giật mình, sau đó bĩu môi nói: "Là cậu không cần tôi giúp đấy nhé, lát nữa cùng đừng đi phàn nàn với ngài Khương đấy, hừ~” Nói xong thì xoay người rời đi.

Trán Chu Việt Trạch nổi gân xanh, cả người run lên vì tức giận. Chẳng trách vừa rồi lão già kia lại dùng tay giúp cậu, hoá ra là thích xem cái này, mẹ nó, đúng là biến thái!

Chẳng bao lâu tác dụng của thuốc lại dâng lên lần nữa, cậu lập tức nghiến răng chịu đựng. Nhưng khi nhắm mắt lại thì dáng vẻ lạnh lùng của người kia lại xuất hiện ra trước mắt, cơ thể hình như lại càng nóng hơn.

Thật ra cậu biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, cậu nhớ trên người anh ta có mùi rất thơm, ôm rất thoải mái. Đáng lẽ cậu phải cảm thấy chán ghét, nhưng lại không cưỡng lại được ham muốn bản năng của mình.

Cậu run rẩy đưa tay ra, trong trí nhớ của cậu, ngón tay của người kia khô ráo, hơi mát lạnh nhưng không hề khó chịu.

Chu Việt Trạch cắn chặt hàm răng, những hình ảnh trước đó không ngừng hiện lên trong đầu, tưởng tượng ra dáng vẻ của người kia. Nhưng sau một lúc, cậu cảm thấy như mất hết sức lực, rơi vào cảm giác ghê tởm bản thân.

Hướng Hàn ở trong phòng tắm hơn một giờ, lâu đến mức làm làn da nhăn nheo hết, vết thương sau khi tắm rửa thì trắng bệch.

Nửa tiếng trước bác sĩ riêng đã đến, sau khi giải quyết tình huống của Chu Việt Trạch xong thì đi đến giúp cậu xử lý vết thương.

Hướng Hàn cau mày nhìn, bác sĩ Chung giơ tay lên bất đắc dĩ nói: “Tôi đã dùng cồn khử trùng tay rồi, còn đeo găng tay dùng một lần.”

Hạng Hàn miễn cưỡng tiếp nhận, bác sĩ Chung nhìn vết thương của cậu thì cậu mày nói: “Tôi thật lòng khuyên cậu, với thói ở sạch nghiêm trọng như thế này thì cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý để trị đi.”

Hướng Hàn không quan tâm lắm, xử lý vết thương xong thì xua tay đuổi đối phương đi. Cậu cũng chỉ là bị nguyên chủ ảnh hưởng, nguyên chủ mới là người nên đi gặp bác sĩ tâm lý. Vừa nãy bị cắn một cái, nếu là nguyên chủ thì không chừng đã đi tiêm vắc-xin bệnh dại rồi.

 

Loading...