Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 10. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 10
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:57:15
Lượt xem: 89
Tai nạn xe cộ?
Giang Tử Khâm cảm giác nửa người lạnh toát, làm sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ?
Lục Kim An nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cô, thấp giọng nói: "Xe của Nhϊếp Vũ va chạm với một chiếc xe tải lớn ở trên cầu cao tốc, trực tiếp rơi vào biển Châu, đến bây giờ cũng không tìm được người, đoán chừng lành ít dữ nhiều."
“Người của Nhϊếp gia đều sốt ruột, suốt đêm mua vé máy bay tới bên này." Giọng nói của Lục Kim An rất nhẹ, khi rơi vào trong lỗ tai không hiểu sao lại như thấm vào người, “Nhưng điều kỳ lạ chính là, cảnh sát địa phương phong tỏa đoạn đường kia, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc xe tải đυ.ng xe kia.”
“Nó giống như... Biến mất vào hư không vậy.”
Lông mi Giang Tử Khâm rung động, cô sởn hết gai ốc.
Dựa theo thế lực của Nhϊếp gia, vận dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố đi tìm một chiếc xe tải lớn cũng tìm không thấy, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Một chiếc xe tải lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến mất bí ẩn như vậy sao?
Lục Kim An thấy sắc mặt cô trắng bệch, "Ngài sợ à?”
Anh cụp mắt, một lọn tóc dài của Giang Tử Khâm bay tới cánh tay anh buông xuống dưới người, rất mềm, cọ ở trên mu bàn tay cũng rất ngứa.
Giang Tử Khâm sửng sốt, "Tôi…”
Lục Kim An vươn tay phải vén mái tóc dài của cô lên tai, động tác tự nhiên thành thạo, giống như đã làm vô số lần.
“Những người của Nhϊếp gia vốn không phải thứ tốt lành gì, c.h.ế.t rồi coi như là thay trời hành đạo.”
Giang Tử Khâm há hốc miệng, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cái c.h.ế.t của anh ta quá kỳ quặc.”
Lục Kim An lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không cảm thấy kỳ quặc, có lẽ khi Nhϊếp Vũ đυ.ng phải chiếc xe kia thì xe tải lớn cũng đã rơi xuống đâu rồi, camera giám sát của đoạn đường kia đã hỏng, ngoại trừ nhân chứng duy nhất chứng kiến thì ai cũng không biết tình huống cụ thể."
Lục Kim An bình tĩnh đến mức gần như m.á.u lạnh, anh dém chăn cho Giang Tử Khâm.
“Thân thể tiểu thư còn suy yếu, không nên quan tâm những chuyện này.”
Giang Tử Khâm á khẩu, luống cuống nắm chặt góc chăn.
Cổ áo của cô lộ ra một phần lớn da thịt trong suốt như ngọc theo động tác này, trắng đến tỏa sáng.
Lục Kim An giơ một tay kéo cổ áo rộng thùng thình của cô lên, "Cô hầu gái mới tới vẫn chưa biết cỡ quần áo của tiểu thư, đợi lát nữa tôi sai người đưa cho tiểu thư một bộ quần áo mới.”
Giang Tử Khâm run lên, ngón tay Lục Kim An lướt qua n.g.ự.c cô như có như không, thân thể cô mẫn cảm, chóp tai đã xấu hổ đến đỏ bừng.
“Tôi... Tôi tự mình làm.”
Lục Kim An buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Sắp xếp xong rồi.”
Anh xoay người, dáng người cao ngất, bưng khay đi ra ngoài, "Vậy tôi không quấy rầy tiểu thư nữa, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Lạch cạch!
Cửa đóng lại, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Lục Kim An đi rồi, Giang Tử Khâm hỏi hệ thống: "Lúc tôi ngủ rốt cuộc có người tới hay không.”
Hệ thống nói: "Liên quan đến vấn đề quyền hạn, tôi không thể cung cấp thông tin cho ký chủ."
Giang Tử Khâm mím môi, đôi mắt ngập nước.
"Vậy nhiệm vụ tuyến chính thăm dò phòng thí nghiệm có ý gì, phòng thí nghiệm xây ở bên này sao?"
Hệ thống nói: "Đúng vậy, tôi có thể cung cấp cho cô một phần bản đồ giản lược của phòng thí nghiệm, thuận tiện cho ký chủ thăm dò."
Giang Tử Khâm gật gật đầu, "Nếu thăm dò phòng thí nghiệm coi như hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành tôi sẽ thoát khỏi thế giới này sao?"
"Cũng không phải," Hệ thống nói, "Hạ thấp giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện mới là điểm mấu chốt để thoát khỏi thế giới, nếu như hắn không thả cô đi thì cô đi không nổi."
Giang Tử Khâm ngồi ở bên giường mang giày, cô có chuẩn bị tâm lý, cũng biết hoàn thành nhiệm vụ không có dễ dàng như vậy.
“Hiện tại tôi qua bên kia nhìn xem.”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Gọi Quý Yến Lễ đi cùng cô đi.”
Giang Tử Khâm trừng mắt nhìn, "Trên người anh ấy còn có thương tích... Làm sao đi cùng tôi được.”
Hệ thống nói: "Không ảnh hưởng."
Trên tủ đầu giường có một chiếc điện thoại di động đột nhiên sáng lên, Giang Tử Khâm quay đầu nhìn.
Đây hẳn là điện thoại di động của nguyên chủ.
Giang Tử Khâm mở khóa màn hình, ký ức của cơ bắp khiến cô nhập mật mã theo bản năng.
Trong nháy mắt điện thoại di động mở ra, thông báo nhắc nhở liên tục đinh đinh khiến cô hoảng sợ.
Một người đàn ông gửi cho cô cả tá tin nhắn.
[Khâm Khâm, anh rất nhớ em.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-10-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-10.html.]
(Cuộc gọi nhỡ)
[Gần đây sao em không tới tìm anh?]
[Là anh làm gì khiến em tức giận sao?]
...
[Đọc được lập tức trả lời.]
...
[Có phải em xảy ra chuyện gì không, nếu không trả lời anh anh sẽ mua vé máy bay tới tìm em.]
Giang Tử Khâm nhìn khung chat, "Người này là ai?”
Hệ thống nói: "Bạn trai hiện tại của cô.”
“Bạn, bạn trai?” Điện thoại di động của Giang Tử Khâm cũng sắp cầm không vững.
Cô vốn độc thân nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đôi mắt hạnh hơi mở to.
"Nguyên chủ là người vừa lẳиɠ ɭơ vừa lăng nhăng, quyến rũ quản gia của mình, còn thường xuyên gặp gỡ một ít người mẫu nam, tham gia không ít party. Nếu không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, gia thế ưu việt, dựa vào hành vi phóng đãng của nguyên chủ đã sớm bị ****."
Giọng nói máy móc của hệ thống nói tục quả thực là không biết giữ mồm giữ miệng, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tử Khâm đã dại ra, chóp tai ửng hồng đã lan tràn đến toàn thân, giống như tôm bị luộc chín.
Giọng nói của cô run rẩy, ngập ngừng nói: “Hệ thống... Vậy tôi, tôi đây có phải trả lời không?”
Hệ thống nói: "Chắc chắn phải trả lời, còn phải phù hợp với thiết lập của nguyên chủ.”
Giang Tử Khâm lướt lên xem lịch sử nói chuyện, cuộc đối thoại giữa nguyên chủ và bạn trai quả thực làm cho cô không có cách nào tiếp tục xem tiếp, đầu ngón tay cầm điện thoại di động đỏ bừng run rẩy.
Quá rõ ràng...
Cô chắc chắn không thể viết ra những lời như vậy.
Hệ thống nói: "Nếu như cô không trả lời, anh ta sẽ trực tiếp tới tìm cô, đến lúc đó sẽ càng phiền phức hơn."
"Nhân tiện" Hệ thống còn làm cho cô hết cách phản kháng, “Nguyên chủ còn quen rất nhiều người như anh ta, phần lớn đều là người mẫu nam, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với bọn họ."
Giang Tử Khâm hoàn toàn xấu hổ đỏ chín mặt, cô run rẩy gõ một đoạn văn dài, dường như người đối diện màn hình không phải bạn trai cô mà là mãnh thú hung ác nhất.
[Em không sao, hai ngày nay phát sốt, không kịp nhìn thấy tin nhắn, thật xin lỗi.]
Giang Tử Khâm nói chuyện rất đúng quy củ.
Hệ thống nhìn cô thật sự không nói được mấy lời tán tỉnh, đành phải nói: "Nếu như cảm thấy khó quá thì tôi có thể cung cấp [Từ điển một trăm cách làm nũng với bạn trai] giúp cô giải quyết vấn đề nan giải này."
Giang Tử Khâm quả thực sắp xấu hổ tới phát điên rồi, sau lưng ra một tầng mồ hôi mỏng manh, dán ở trên quần áo, mơ hồ lộ ra da thịt trắng mịn chói mắt.
“Không, không cần…”
Đối phương trả lời rất nhanh: [Em không sao chứ?]
[Mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của anh cũng sắp làm anh sốt ruột muốn chết.]
Giang Tử Khâm nghiêm mặt, nghiêm túc đánh chữ, [Cơn sốt đã hạ rồi, không cần lo lắng.]
Người đàn ông đối diện im lặng một lát: [Sao em nói chuyện kỳ lạ thế.]
Trong lòng Giang Tử Khâm cả kinh, cho rằng mình bị đối phương nhìn thấu, luống cuống tay chân nói:
[Gần đây quá mệt mỏi.]
Nguyên chủ ghi chú cho hắn ta là "Người mẫu nam số 14, mặt đẹp trai dáng người tốt", khi Giang Tử Khâm nhìn thấy ghi chú này cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Chẳng lẽ nói... trước hắn ta còn có 13 người đàn ông khác?
Giang Tử Khâm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
[Vậy sao.]
[Vậy mấy ngày nay em có nhớ anh không?]
Lông mi dày đặc của Giang Tử Khâm run rẩy không ngừng, môi rất cong, môi dưới cũng sắp bị cô cắn rách.
[Nhớ...]
Đóm 🐳
Người đàn ông đối diện trả lời: [Anh cũng rất nhớ em, chỗ nào cũng nhớ…]
Lời nói của hắn ta mập mờ không rõ.
[Khâm Khâm, tại sao em không gọi anh là chồng?]
[Anh muốn nghe giọng nói của em.]
Giang Tử Khâm thiếu chút nữa ném điện thoại di động ra ngoài—