[Xuyên Nhanh] Phản diện của trẫm rất đáng yêu. - tg2.4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:29:00
Lượt xem: 0
Nửa đêm ngày hôm đó, Hồ Nhất mơ màng tỉnh dậy.
Cũng không còn cách nào, ký chủ nhà nó không chịu tới gặp người ta, để mục tiêu nhiệm vụ tiếp tục hôn mê cũng chẳng giúp được gì thêm vào việc đẩy mạnh tình tiết, thay vào đó, có khi còn đẩy y mất đi tài nguyên vốn có trong việc đoạt lấy chiếc ghế chủ tịch.
Hồ Nhất phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, không có giường cỡ lớn, không có đèn ngủ sang trọng... chỉ thấy ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng từ ô cửa sổ nhỏ.
Đây đã là phòng vip của bệnh viện, nhưng đương nhiên không thể so sánh được với biệt thự triệu đô của thiếu gia Hồ thị.
Hồ Nhất quan sát căn phòng tối om, cực kì chán ghét.
Y hướng ánh mắt nhìn đến túi nước dịch treo trên đầu giường đang chầm chậm nhỏ từng giọt xuống ống truyền, không quá một giây liền đưa tay giật phăng kim truyền ra khỏi mu bàn tay mình. Lại chậm rãi hướng tay về phía ánh sáng, nương theo ánh trăng, cẩn thận xem xét vệt m.á.u nhỏ rỉ ra từ vết kim.
Mập
Trầm mặc một hồi, Hồ Nhất chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng bệnh, bước ra ngoài.
Phòng vip nằm độc lập ở một tầng riêng biệt, đương nhiên tránh được tiếng ồn ào tấp nập của bệnh viện vốn có, bởi thế, hành lang bên ngoài chỉ có chút đèn vàng mờ nhạt, hành lang dài thăm thẳm, im lặng như tờ.
Hồ Nhất quyết định đi về một hướng.
"A."
"A"
Đụng phải một vật cứng di chuyển tốc độ nhanh, Hồ Nhất không kịp chuẩn bị, ngã ngửa về sau, đồng thời mu bàn tay va xuống nền gạch cứng rắn khiến y không kìm được thốt lên một tiếng.
Cái vật cứng di chuyển tốc độ nhanh kia cũng không thể ngờ nửa đêm sẽ có người đi chuyển về phía này, không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã về phía tường, đầu bị đập trung, đau đớn ôm đầu hét lên.
"Anh bị bệnh à? Sao lại đ.â.m vào tôi?"
Cẩm Lý ai oán trách móc.
Hồ Nhất tư dưng bị đập trúng, lại còn bị mắng oan, dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn Cẩm Lý.
Cẩm Lý lúc này mới xác định được mục tiêu nhiệm vụ chính là người mình vừa đ.â.m vào, trong lòng gào thét.
Bảo sao! Nửa đêm nửa hôm, hệ thống khốn nạn kia kiên quyết muốn trẫm chạy tới chỗ này, hóa ra là để bắt bệnh nhân muốn trốn viện!
"Cậu muốn trốn viện à?" Cẩm Lý hỏi.
"Tránh ra." Hồ Nhất không kiên nhẫn.
"Chàng trai trẻ, trốn viện sẽ bị bắt lại đó!" Cẩm Lý thật lòng khuyên nhủ, ở thế giới trước, anh chứng kiến khá nhiều ca bệnh thanh niên bởi vì sợ bệnh viện mà trốn viện, sau đó bị bắt trở lại, kết cục đều rất thảm.
"Tránh ra." Hồ Nhất cực kì thiếu kiên nhẫn, nói đến câu thứ hai đã muốn động tay động chân rời đi.
Cẩm Lý bắt lấy cánh tay đưa ra của Hồ Nhất, đơn giản khống chế lại.
Vừa vặn bắt trúng cánh tay vừa truyền nước, Hồ Nhất ăn đau, nhíu mày muốn kéo tay ra khỏi gọng kìm của Cẩm Lý. Cẩm Lý nào cho y toại nguyện, giữ chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-phan-dien-cua-tram-rat-dang-yeu/tg2-4.html.]
Hồ Nhất mím môi, vẫn muốn kéo tay mình ra.
Thế trận rơi vào giằng co.
Cuối cùng, Hồ Nhất dường như không chịu nổi nữa, môi cũng đã bị cắn đến bật máu, mặt xanh trắng, khó ở thốt lên:"Anh đang làm tôi đau."
Cẩm Lý nhanh chóng buông ra, vẻ mặt cực kì vô tội:"Đau sao?"
Có trách thì trách hành lang quá tối, trẫm không thể nhìn ra được biến đổi của Hồ Nhất!
"Tránh ra."
Này, anh ta không thể sủa cậu khác được hay sao? Ngôn ngữ của trẫm rất tốt, ngoài "tránh ra" ra, câu nào trẫm cũng có thể nghe hiểu.
Tránh là không thể nào tránh.
Cẩm Lý kiên quyết:"Không!"
Hồ Nhất đánh không lại Cẩm Lý, cuối cùng bị Cẩm Lý nhét về phòng bệnh.
Bị ném trở lại giường, Hồ Nhất khó chịu:"Tôi muốn gặp quản gia Lý."
"Tôi tên Lý."
"Anh không phải quản gia của tôi."
"Đúng nha! Làm bảo mẫu cũng được." Trẫm dù sao cũng làm một thế giới rồi, làm thêm thế giới nữa cũng không sao.
Hồ Nhất nói không lại Cẩm Lý, nghẹn một bụng tức, nằm xuống giường, chùm chăn kín đầu.
Cẩm Lý bị cho ăn bơ, cũng không tức giận. Chọn dãy ghế đặt bên cạnh giường, nằm xuống, tạm bợ ngủ một đêm.
Hồ Nhất chùm chăn, lại không ngủ được, trong lòng thầm tính toán cách trốn khỏi nơi này.
Vài phút sau, xung quanh khôi phục tĩnh lặng, Hồ Nhất liền chầm chậm kéo chăn xuống.
"Ngủ đi."
Cẩm Lý nghiêng người về phía giường, chỉ cần mở mắt là có thể quan sát rõ nhất cử nhất động của người trên giường, đương nhiên biết Hồ Nhất còn lộn xộn chưa ngủ, thời điểm Hồ Nhất thả chăn xuống, Cẩm Lý liền lên tiếng.
Hồ Nhất không nghĩ kẻ này lại cả gan ngủ bên cạnh mình, bị điểm tên, liền giật mình, động tác lớn nằm trở lại giường.
"Ngủ đi, ngày mai tôi làm thủ tục xuất viện cho anh."
Thật ra có thể làm ngay trong đêm, nhưng anh còn phải ngủ nha, giấc ngủ ngàn vàng, làm thủ tục xuất viện cho tên kia sẽ quá giấc mất, giấc ngủ không đảm bảo là điều tối kị nhất của anh.
Hồ Nhất không quen ở cũng người lạ, đối với một người luôn thiếu cảm giác an toàn như y, giấc ngủ luôn trong trạng thái cực kì mơ hồ, ngay cả khi ở một mình trong chính căn phòng của mình, y cũng không thể ngủ sâu giấc chứ đừng nói là có người lạ như Cẩm Lý ở bên cạnh.
Đấy là những điều Hồ Nhất tâm niệm trong lòng, cho tới khi thật sự yên lành chìm vào giấc ngủ, Hồ Nhất cũng thật sự không phát hiện ra.