XUYÊN SÁCH CỨU RỖI NỮ CHÍNH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:32:37
Lượt xem: 162
?
Mọi người ơi, ai hiểu?
Tôi lần đầu tiên thấy nữ chính u sầu, lưỡi bắt đầu líu lại.
Nhưng nữ chính hình như không mong đợi tôi đáp lại, cô ấy chống cằm, mắt nhìn dung nhan trầm tĩnh của Tần Thái Dương.
"Nhưng mà em vẫn mong anh tỉnh lại, nếu không tỉnh, tất cả mọi thứ của anh sẽ mất hết."
Tôi trợn tròn mắt, không hiểu câu này có ý gì?
Nữ chính đang nói chuyện nam chính gần đây cướp không ít đơn hàng vốn thuộc về Tần gia sao?
Nhưng người đứng đầu Tần gia đã thành ra bộ dạng này rồi...
Khó, khó, khó.
Nữ chính sau khi u sầu xong, lại bắt đầu hừng hực khí thế trò chuyện với Tần Thái Dương.
Trong giọng nói dịu dàng của cô ấy, tôi ngủ gà ngủ gật.
Người nhà họ Tần rất hài lòng với sự ngoan ngoãn nghe lời của nữ chính, Tần lão phu nhân bước từng bước loạng choạng đến phòng bệnh một lần.
Bà ấy thật sự rất thích nữ chính, tại chỗ tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng trên cổ tay mình đưa cho nữ chính.
"Nguyệt Nguyệt, đây là quà bà tặng cháu trước thời hạn."
"Cháu là đứa trẻ ngoan, bà tin rằng Tần Nhật nhất định sẽ được cháu đánh thức."
Tần Nhật???
Hóa ra, Tần Thái Dương tên thật là Tần Nhật.
Sau đó, Nhật biến thành có nghĩa khác nên anh ta đã đổi tên.
Tôi âm thầm rời đi, chạy ra ngoài cười to ba phút rồi mới quay lại.
Lúc này bà cụ nhìn đứa cháu trai yêu quý trên giường, nước mắt lưng tròng.
Mà mắt nữ chính cũng đỏ hoe.
Khiến tôi cũng theo đó mà tâm trạng nặng nề.
Nhưng dù sao thì, muốn đánh thức người thực vật.
Thật sự rất khó, rất khó.
17
Không nỡ lòng đả kích, tôi đã không phổ cập khoa học cho bọn họ.
Trong thế giới cũ của tôi, đánh thức người thực vật hầu như đều tính bằng năm.
Tôi đang rất buồn phiền, bởi vì tôi không biết những ngày tháng này khi nào mới chấm dứt.
“Anh Tần, đối diện bệnh viện mới mở một tiệm hoa, tôi đi mua ít hoa để ở đầu giường cho anh nhé?”
“Vậy tôi đi mua đây.”
Chỉ có nữ chính mỗi ngày đều siêng năng chăm chỉ, tôi thậm chí còn cảm thấy cô ấy rất vui vẻ với việc này.
“Chị Lâm, em ra ngoài mua ít hoa.”
Thông thường, tôi sẽ cùng cô ấy ra ngoài vào trong.
Nhưng tôi đột nhiên có chút không nhịn được, muốn đi vệ sinh.
“Vậy em tự đi, sẽ về nhanh thôi.”
“Được rồi.”
Sau khi tôi đi vệ sinh xong trở về, phòng bệnh yên tĩnh lạ thường.
Ngày thường đều là nữ chính líu lo nói đủ thứ chuyện, bây giờ cô ấy không có ở đây, thật sự rất không quen.
Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói không phải của nữ chính.
“Nước...”
Sau khi giật mình, tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, ba bước hai bước nhảy đến bên giường bệnh.
“Anh anh anh, anh thật sự tỉnh rồi???”
20 ngày đấy!
0,054794520548 năm.
Kỳ tích của nhân loại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-cuu-roi-nu-chinh/chuong-6.html.]
Tần Thái Dương lúc này đã mở mắt, đáng tiếc không phải màu hổ phách mà tôi yêu thích.
Sau khi uống xong ngụm nước đầu tiên, anh ta nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm.
“Cô chính là Cố Oanh Nguyệt?”
“Sao giọng nói lại trầm thế này?”
“Trông quá bình thường, sao có thể làm vợ của Tần thiếu gia?”
…
Tôi khuyên anh nên im miệng đi.
18
“Tôi không phải!”
Sau khi tôi nghiến răng nghiến lợi nói xong, cửa phòng bệnh được mở ra.
Nữ chính đã trở về.
“Chị Lâm.”
Cô ấy ôm hoa đi vào, tôi nháy mắt ra hiệu với cô ấy, sau đó cô ấy nhìn thấy Tần Thái Dương đang mở mắt.
“Bịch” một tiếng.
Bó hoa rơi xuống đất.
Nữ chính kích động chạy tới, đuôi mắt đỏ ửng.
“Anh Tần, anh thật sự tỉnh rồi sao? Anh không lừa tôi chứ? Anh thật sự thật sự thật sự tỉnh lại rồi sao?”
Thật sự thật sự thật sự.
Không thấy anh ta đang mở mắt sao?
Tin tức Tần Thái Dương tỉnh lại giống như mọc cánh, tối hôm đó đã lên top trending toàn thành phố.
Vui mừng nhất không ai khác chính là nhà họ Tần.
Không vui nhất không ai khác chính là bốn anh em nhà họ Cố.
Nhưng bệnh nhân vừa tỉnh, vẫn cần tĩnh dưỡng.
Tần Thái Dương không cho người ngoài nhiều thời gian, anh ta chỉ muốn nữ chính ở bên cạnh.
Điều này khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Nhà họ Tần mừng đến phát khóc, càng thêm yêu thích nữ chính, thậm chí còn nói về nhà sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho họ.
Chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn.
Nhìn sắc mặt như đang táo bón của nam chính, trong lòng tôi sắp cười c.h.ế.t rồi.
“Anh, để chị Lâm ở lại cạnh em nhé.”
Hả?
Tôi thấy lạ.
Người này đều đã tỉnh rồi, còn cần tôi làm gì?
Nhưng nam chính lại lập tức đồng ý, anh ta đưa mắt nhìn tôi, tôi hiểu rồi.
Anh ta muốn tôi chăm sóc nữ chính thật tốt.
Nhưng bây giờ đã tan làm rồi mà.
Tuy nhiên, nhà tư bản sẽ không quan tâm đến nhân quyền của người lao động.
Tiếc là tôi sinh sớm vài năm, nếu không tôi chính là người thuộc thế hệ 00 nổi tiếng chấn chỉnh môi trường làm việc.
19
Phòng bệnh lại trở về yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hơn nữa, bầu không khí còn toát ra một vẻ nặng nề áp bức.
Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng và bất an của nữ chính, bản thân cũng theo đó mà dâng lên từng trận hoảng sợ.
Tần Thái Dương trước tiên để hai chúng tôi đỡ anh ta ngồi dậy, sau đó ánh mắt mới chậm rãi dừng lại trên người nữ chính.
Khí thế uy nghiêm trên người anh ta, còn mạnh mẽ hơn cả nam chính.
Hù c.h.ế.t bé rồi.