Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN SÁCH LÀM NỮ PHỤ ÁC ĐỘC TRONG TRUYỆN PỎN - C3

Cập nhật lúc: 2024-07-30 12:54:29
Lượt xem: 458

3.

 

Tôi còn chưa kịp hét lên đã bị một bàn tay lạnh lẽo bịt miệng lại.

 

“Tiểu thư, cô đang sợ à?”

 

“Không phải cô đã bảo tôi là chó của cô, mỗi đêm phải ngủ ở đây bảo vệ cô à?”

 

Xiềng xích trên tay hắn rầm vang, âm thanh dần đến gần mắt cá chân tôi.

 

Xúc cảm lạnh buốt khiến tôi ý thức được đó là cái gì, tôi không nhịn được mà khóc thút thít.

 

Hắn tựa như con thú hoang ẩn mình trong màn đêm, vững vàng nhìn chằm chằm gương mặt tôi.

 

Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp ngày càng sát lại gần.

 

Rốt cuộc không nhịn được mà cắn hắn một cái, nhưng hắn lại như không phản ứng gì.

 

Ngược lại còn duỗi một ngón tay lau đi nước mắt của tôi.

 

Không biết từ khi nào tôi đã có thể thở lại, tôi nghẹn ngào lên án hắn:

 

“Rõ ràng tôi muốn hòa hảo ở chung với anh, sao lại đối xử với tôi như vậy chứ huhuhu…”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Tôi chưa từng làm mấy việc đó mà, tại sao lại bắt tôi gánh chịu hậu quả chứ?”

 

“Anh chỉ biết bắt nạt tôi… huhu…”

 

Khóc mệt rồi, tôi lại khổ sở chìm vào giấc ngủ, hy vọng sau khi tỉnh lại sẽ trở về thế giới gốc của mình.

 

Thế nhưng ngày hôm sau, cửa phòng tôi vẫn khóa trái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-lam-nu-phu-ac-doc-trong-truyen-pon/c3.html.]

Thẩm Dục đeo tạp dề nấu bữa sáng trong nhà bếp, sắc mặt vẫn như thường lệ.

 

Mọi chuyện xảy ra tối qua cứ như một giấc mơ vậy.

 

Tôi lo sợ bất an lại còn sợ hãi mà ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ dám lén lút nhìn bóng lưng hắn.

 

Do dự một lúc lâu, tôi cũng không có dũng khí hỏi ra miệng.

 

Thẩm Dục tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, ăn hết đống đồ ăn tôi lựa ra, trong đó có cái tôi còn cắn một miếng.

 

“Anh đừng có ăn đồ của tôi, trên ấy có nước miếng…”

 

Mặt tôi hơi đỏ lên.

 

Hắn nghiêng đầu nhìn sang, con ngươi đen láy chứa đầy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được:

 

“Không phải chó nên ăn hết thức ăn thừa của chủ nhân à?”

 

Tôi có hơi bối rối đến mức không cầm nổi đũa, chẳng biết có phải hắn đang nhắc nhở tôi chuyện hôm qua hay không.

 

Hay là đang oán hận sự nhục nhã trước kia của tôi với hắn.

 

Nhớ đến thiết lập tàn nhẫn độc ác của mình, tôi cố ý làm mặt lạnh: 

 

“Tiểu Hắc ch rồi, tôi không muốn nghe chuyện gì liên quan đến chó nữa hết.”

 

“Anh cũng không cần làm, làm…”

 

Chó của tôi, giọng tôi ngày càng nhỏ, nhưng vẫn chẳng thể thốt nên lời.

 

Hắn im lặng dọn bàn, không trả lời.

 

Loading...