Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:50:33
Lượt xem: 259
Một số được cho là tổ tiên của những người hồi cốt thua trận từng nhận ân huệ của heo, và một số được cho là do thịt heo không sạch sẽ và sẽ làm vấy bẩn tâm hồn.
Tóm lại, chính là không ăn thịt heo, dính cũng sẽ không dính.
Trước khi làm thịt đầu heo Diệp Gia cũng phải cân nhắc về vấn đề tập tục dân tộc. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, trấn Lý Bắc này thật ra không tính là ngoại tộc. Đúng là trộn lẫn nhiêu chủng tộc, cũng đúng là có không ít hỗn huyết dị tộc. Da phần là người hán tộc. Việc lựa chọn ăn thịt bò, thịt cừu chủ yếu là do vị trí địa lý và môi trường, thịt lợn nấu chín kỹ cũng có thể ăn được
"Không sao, thịt đầu heo chỉ là làm thử để bán. Nếu có thể bán chạy là tốt nhất, không thể bán chạy, nhà mình ăn cũng được." Diệp Gia ngay từ lúc nghĩ đến thịt đầu heo đã từng nghĩ đến vấn đề này, bị Dư thị chỉ điểm cũng không quá mất tinh thần.
"Gia nương biết rõ trong lòng là được rồi." Dư thị không phản đối Diệp Gia làm món mới, dù sao nàng cũng rất ít khi làm chuyện không chắc chắn: "Chỉ là từ nay về sau ta buôn bán trên thị trấn, sợ là phải thỏa đáng chút mới được. Doãn An không có ở đây, hai mẹ con mình thế đơn sức bạc, cố gắng hòa khí sinh tài."
Diệp Gia hiểu ý của bà ấy, bánh xe bò đè lên trên bãi cỏ phát ra âm thanh chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-116.html.]
Ngẩng đầu lên nhìn trời, đã sáng rồi. Bây giờ đã giữa tháng năm, chính là thời điểm ngày dài đêm ngắn. Trời vừa sáng, nhiệt độ lên cao. Sương mù sáng sớm tản đi, hạt sương tưới ướt cỏ cây xanh tươi hai bên, làn gió sớm mơn man trên má luôn khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ. Nói thật thì, nông thôn có rất nhiều thứ bất tiện, nhưng chỉ cân có đủ hai tay cần cù là có thể nuôi sống mình, sinh hoạt vẫn rất đầy đủ.
Hôm qua mọi người về tới cũng đã chạng vạng tối, Diệp Gia vội vàng làm cơm lót dạ rồi bận rộn làm việc. Rau hẹ ở sân sau không cần chăm sóc quá nhiều, cắt gốc sẽ tự mình mọc ra gốc mới, mọc lên rất nhanh. Dư thị thay y phục, vội vàng đi cắt một bó rửa sạch sẽ, cùng với Diệp Gia hai người vội vàng nhào bột làm bánh. Hơi thiếu thời gian nhưng cũng làm được bốn trăm cái bánh.
Từ lúc biển quảng cáo quầy tây thi xuất hiện, ngày càng nhiều người nhận ra quán khi mua bánh. Gần đây lại có thêm một quán bán đồ ăn sáng, cực kì trừng hợp, người này còn là Lưu đại nương cộng sự thêu thùa lúc trước của Dư thị. Trước đó Lưu đại nương còn nói thâm trong lòng bánh bột ngô thì có thể kiếm được gì, nhưng từ lúc nghe nói Chu gia thường mua nhiều đồ ngon về nhà ăn, tất nhiên là bày quầy hàng kiếm được tiền, trong lòng lập tức căng thẳng.
Dựa vào cái gì! Chu gia trước kia nghèo rớt mồng tơi dựa vào cái gil
Lưu đại nương từ lúc bị khuê phòng đuổi việc thì không tìm được công việc mới, càng ngày càng hoang mang, khi tận mắt nhìn thấy việc bán bánh bột ngô trên thị trấn phát đạt tâm tư này của bà ta tự nhiên xuất hiện. Khóc lóc van nài đến Chu gia hỏi Diệp Gia, dựa vào mặt mo dày, hỏi Diệp Gia làm nhân bánh bột ngô như thế nào. Diệp Gia không để ý đến bà ta, bà ta lập tức lớn giọng ồn ào, nói thẳng Diệp Gia hẹp hòi. Ở cùng một thôn, hỏi làm bánh bột ngô cũng không muốn dạy.
Chưa kể đây vốn là cách nấu ăn của gia đình người khác, người bình thường không nên hỏi. Lưu đại nương này thực sự nực cười, một xu cũng không bỏ ra lại muốn học nghề, không hỏi ra lại còn dám dựa vào thân phân của trưởng bối cho người ta xem. Diệp Gia lập tức trở mặt ngay tạo chỗ. Chuyện này xảy ra cãi vã một trận, Lưu đại nương bị bà Vương tới tận cửa mắng chửi chó mắng mèo một trận, mặt mày xám xịt bỏ chạy, hôm sau cũng làm quây hàng bánh lên trấn buôn bán.
Lưu gia cũng học theo Diệp Gia làm bánh ngô, nhưng mà không phải học làm bánh mà là quầy hàng.