Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:53:09
Lượt xem: 216

Nữ chưởng quầy đâu chịu để bọn hắn cứ thế mà đi được. Lập tức đứng dậy ngăn cản.

Nàng ta vẫn còn muốn nói gì đó, Diệp Gia lại dứt khoát vạch trần nói thẳng: "Chưởng quầy cũng đừng có xem hai người chúng ta là đồ ngu không biết giá thị trường mà trêu đùa, xà bông thơm không có mùi thơm của trấn Đông Hương cũng có thể bán được mọt lượng hai tiền một miếng. Xà bông thơm có mùi hoa quế này của ta, cam tới ít nhất cũng bán được một lượng rưỡi tiên. Hai người chúng ta vốn thành tâm làm ăn với ngươi, ngươi lại lừa gạt như vậy, không nói cũng được.

Nữ chưởng quầy không ngờ Diệp Gia đã sớm biết chuyện lâm trấn bán xà bông thơm, lập tức thay đổi sắc mặt, bầu không khí trở nên lúng túng.

Nhưng đã nói đến nước này, bảo nàng ta tự thừa nhận mình cố ý lừa người khác là không thể nào. Nàng ta chỉ cười cho qua hai tiếng, ra tư thế mời ở lại. Nói thẳng phía bên mình thật ra khẽ cắn răng vẫn có thể tăng giá.

"Vậy Dương chưởng quầy muốn ra giá bao nhiêu?"

"Năm trăm văn một miếng, lớn sáu trăm văn, thế nào?"

Diệp Gia cũng không có tâm trạng dây dưa với nàng ta, dứt khoát cùng với Dư thị vòng qua nàng ra đi ra khỏi cửa hàng son phấn. .

Lúc này nàng lại ảo não trong lòng, đúng là như Dư thị đã nói, thuộc hạ làm việc bất chính, người cấp trên cũng không phải dễ đối phó. Nghĩ đến việc cửa hàng phấn son kia một hộp hương phấn có thể bán được ba lượng, giá cả phải vô lý đến thế nào. Đúng là không thể trông cậy vào người phúc hậu.

Sau khi ra ngoài, sắc mặt hai mẹ chồng nàng dầu cũng không dễ nhìn lắm.

"Thôi, bớt lười biếng lại. Xà bông thơm này của ta vẫn nên đến trấn Đông Hương hỏi thử." Diệp Gia hít sâu, phun sự tức giận ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-125.html.]

Dư thị cũng nghĩ như thế, hai người trầm mặt đi về nhà.

Hai người về đến nhà, Nhuy Tả Nhi ngủ một giấc tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ nhà bà Vương chạy ra ngoài. Diệp Gia mang đồ vào trong phòng, lại thay y phục ra, lò lửa trong bếp đã tắt. Đâu heo kho trong nồi tản ra mùi thơm, Diệp Gia câm đũa chọc chọc, lại cắt một miếng nhỏ nếm thử, hai mắt sáng lên.

Đợi lát nữa chế nước kho, thêm dấm, mùi vị sẽ gần giống thế kia.

Diệp Gia bên này nhanh chóng chế nước kho, nhặt đôi tai heo ra, đao sắc cắt miếng mỏng. Nhanh chóng đập mấy nhánh tỏi, cắt thành tỏi băm. Rau thơm cắt thành đoạn ngắn, mùi tây cắt thành từng miếng, rau thơm chính là rau thơm ở thế hệ sau, mùi tây cũng chính là rau cần. Sau đó tưới nước sốt đã chế xong vào và trộn đều.

Bên này vừa trộn xông, Dư thị bên kia cũng đã thay y phục ra. Sắc mặt của nàng không dễ nhìn lắm, trở ve phòng suy nghĩ, vẫn cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này. Diệp Gia lại làm thêm vài món ăn, chưng mấy cái bánh bao. Sau khi thời tiết dần dần nóng lên thì không thích ăn cơm trong phòng. Diệp Gia làm cái bàn gỗ, bọn hắn ăn ở trong sân.

Sắc mặt tối sâm của Dư thị sau khi ăn một miếng tai heo, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Ngon miệng không?" Diệp Gia cười tủm tỉm: "Sau khi trời nóng nực, bán đồ nhắm này chắc là sẽ bán rất chạy.'

Dư thị ăn mấy đũa, phiền muộn trong lòng cũng biến mất sạch.

"Trong nhà vẫn còn thừa chút rượu." Lẫn trước mua đãi khách, bây giờ vẫn còn lại một chút. Diệp Gia bình thường không uống rượu, nhưng hôm nay có thịt đầu heo, ăn cùng rượu thật ra là tốt nhất: "Hay là hôm nay uống một chút?"

Dư thị cũng có chút thèm, gọi Diệp Gia đi lấy rượu tới.

Hai người mới rót một chén nhỏ, uống một chút xíu, Dư thị cũng cảm thấy rượu rất mạnh. Rượu của tây bắc đều rất mạnh, không ngọt giống rượu trái cây ngày xưa bà ấy uống. Bà ấy ăn liên tục mấy đũa thịt đầu heo để đè mùi rượu xuống, bỗng nhiên nói: "Gia nương, hôm nào làm món này đưa tới cho Doãn An. Giờ ta mới nhớ, hơn mười ngày nữa là sinh nhật Doãn An. Nó đã không tổ chức sinh nhật rất nhiều năm, con thay nương đi qua thăm nó một chút."

Loading...