Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:55:26
Lượt xem: 258
Chậm rãi chiên bốn năm miếng thịt xốp giòn rồi vớt ra, để qua một bên cho ráo dầu, Dư thị đã tỉnh lại.
Xa xa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, bà ấy hít mũi đi đến xem: "Làm cho Doãn An sao?"
"Ừm”' Diệp Gia không phải người hẹp hỏi, đã nói mấy lần là sinh nhật của Chu Cảnh Sâm, cho dù nàng mất hai lỗ tai cũng biết. làm bánh kem sinh nhật là không thể nào, nàng biết làm cũng không làm, làm chút thịt chiên giòn có lòng là được rồi: "Nương, trong nhà còn giấy dầu không?”
Diệp Gia để lại một miếng nhỏ đặt vào trong nhỏ, để cho Dư thị và Nhuy Tả Nhi làm đồ ăn vặt. Còn lại bọc lại hết mang đến cho Chu Cảnh Sâm.
Dư thị để đứa trẻ đi sang một bên chơi, kéo Diệp Gia vào trong phòng thay chiếc váy quấn eo màu đỏ nhạt kia. Vừa nhìn nàng thay xong vừa muốn làm tóc cho nàng: "Tóc của con phải làm thật đẹp, cũng không thể cào loạn lên xoắn lại là được."
Diệp Gia hiếm khi sửa soạn đi ra ngoài đẹp như thế, tất nhiên vui vẻ trong lòng. Vội vàng bọc xà bông thơm làm gân một tháng lên, ngôi trên xe ông Tôn đến trấn Đông Hương. Nhưng Diệp Gia là người xưa nay c.h.ế.t cũng phải có tiền, chuyện đầu tiên khi đến trấn Đông Hương không phải là đến trụ sở mà là bảo ông Tôn theo nàng đến cửa hàng son phấn. Trấn Đông Hương có hai cửa hàng son phấn, nàng đến cửa hàng lớn nhất trước.
Đúng lúc, Diệp Gia mới tới gặp được ông chủ cửa hàng son phấn đã đi kiểm tra cửa hàng. Liếc nhìn thấy Diệp Gia có nhan sắc xuất chúng trong đám người, nhìn thấy Diệp Gia ôm đồ tới, trên mặt hắn ta nở nụ cười tự mình tới hỏi.
Ông chủ này rất biết nhìn hàng, Diệp Gia vừa lấy xà bông thơm ra, hắn ta lập tức ngửi thấy mùi hoa quế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-133.html.]
Xà bông thơm trong cửa hàng nhà mình còn đang bán, tốt nhất cũng không có mùi thơm như thế này. Ông chủ nhìn đồ hồi lâu, tất nhiên cũng đang đánh giá. Diệp Gia vẫn nói lời kia: "Nếu như chưởng quầy thành tâm muốn làm ăn, chúng ta mở cửa sổ mái nhà ra nói thẳng, hai bên ký hợp đồng cung cấp hàng lâu dài. Xà bông thơm này, ngoại trừ mùi hoa quế, ta còn có nguồn cung mùi khác."
"Ta phải xem thử hiệu quả rửa mặt của nó." Ông chủ thấy Diệp Gia xinh đẹp nên có ấn tượng tốt, nhưng sẽ không bởi vậy mà làm ăn mua bán lỗ vốn. Cùng lắm là thái độ thương lượng của hai bên sẽ tốt hơn một chút: "Nếu như rửa không sạch, sợ là không thể được như ý của cô nương."
"Đây là đương nhiên." Diệp Gia cũng mang đến miếng xà bông thơm đã cắt ra kia, để ông chủ thử ngay tại chỗ.
Hiệu quả dùng thử tất nhiên không cần nói, ông chủ kia ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa quế trên đầu ngón tay của mình, mở miệng ra giá: "Một lượng một tiền một miếng. Lớn thì một lượng ba tiền một miếng. Cô nương cảm thấy cái giá này như thế nào?"
Đây là đang thành tâm làm ăn, giới hạn cuối cùng của Diệp Gia là một lượng bạc một miếng, chủ quán ra giá còn cao hơn so với dự đoán của nàng.
Trên mặt Diệp Gia lập tức mang theo ý cười, người ta thành tâm, nàng cũng không cần giả vờ giả vịt. Tất nhiên là đồng ý. Còn muốn ký hợp đồng lâu dài, ông chủ của cửa hàng son phấn này cũng thành thật nói: "Có thu hàng của ngươi lâu dài hay không còn phải xem tình hình mua bán của loại xà bông mùi hoa quế này. Nếu như bán được, tất nhiên sẽ cần lâu dài. Hay là cô nương để lại địa chỉ trước?"
Diệp Gia cũng không để lại địa chỉ nhà, chỉ nói: "Tương lai nếu muốn tìm, đến quầy hàng tây thị ở chợ ngói của trấn Lý Bắc tìm người."
Vừa quyết định buôn bán, Diệp Gia lập tức nhận được mười sáu lượng bạc.
Trong lòng vui vẻ, Diệp Gia còn cố ý đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua một bọc kẹo mạch nha. Ông Tôn quất roi trâu, kít kít kít kít đã đến trụ sở của trấn Đông Hương. Trong một lúc nán lại như thế, cũng sắp đến buổi trưa.