Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:00:26
Lượt xem: 299
Giống như nghe thấy chút âm thanh cảnh cáo, cỏ cây mới đổ rào rào lại lắc một cái, có tiếng bước chân nặng nề đi xa. Theo tiếng bước chân còn có tiếng người nói chuyện huyên thuyên, lời nói xen lẫn ngôn ngữ chẳng biết ở đâu Diệp Gia có chút nghe không hiểu.
Có phụ nhân nghe hiểu, cúi đầu quái dị liếc nhìn Điểm Điểm.
Điểm Điểm hoàn toàn không quan tâm, nhô ra ngoài bụi cỏ gào lên hai tiếng, một lát lại chui vào lại. Gật gù đắc ý phì mũi ra một hơi, sau đó lắc lắc cái đuôi nhỏ quay trở về bên cạnh Diệp Gia, làm ổ bên cạnh chân của nàng.
Diệp Gia lân đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, nói thật còn có chút không biết rõ tình hình. Buổi sáng còn buôn bán rất tốt, trong lòng nàng còn đang tính toán chuyện làm ăn. Quay về thôn lại biến thành như vậy. Buổi sáng cho tới bây giờ chỉ mới ăn một cái bánh bột ngô, lúc này Diệp Gia có chút đói đến mức dạ dày khó chịu. Ngược lại Dư thị bỗng nhiên cầm tay Diệp Gia, lén lút đưa cho nàng một miếng bánh ngọt.
Thấy Diệp Gia nhìn qua, ám chỉ nàng lén bỏ vào trong miệng. Diệp Gia nhân lúc không có ai chú ý nhét vào trong miệng, Dư thị mới giả vờ giả vịt vuốt lưng Điểm Điểm, nói thâm không phí công nuôi con vật nhỏ này.
Mấy phụ nhân bên cạnh vừa rồi nhìn Điểm Điểm hồi lâu suy nghĩ một lát mở miệng hỏi: "Tiểu tức phụ Chu gia, ngươi đang nuôi chó hay là sói vậy?"
"Chó." Diệp Gia còn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng, nói chuyện vụng về,
Sau đó phụ nhân kia cũng không để ý nữa, ánh mắt quái dị liếc nhìn Điểm Điểm, thấy thế nào cũng không giống. Nhớ tới những lời người bên ngoài vừa nói, nói nơi này giấu một ổ sói con, nàng ta càng nhìn càng cảm thấy giống sói: "Ta thấy phần đuôi của con vật nhỏ này dựng thẳng, sẽ không phải là sói con chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-148.html.]
Diệp Gia giật mình, liếc mắt nhìn đuôi của Điểm Điểm, kiên định lắc đầu: "Là chó, tướng công của ta bắt được từ bên ngoài, loài chó hung dữ nhất."
Nàng chắc chắn như vậy, người khác cũng không hỏi nữa.
Nói thật ra, nếu có người nuôi sói trong thôn, người khác nuôi dê gà vịt trong nhà đương nhiên sẽ không vui. Người ở nông thôn đều biết, sói là đông vật vô cùng hung dữ, sự hung tàn nhất trong bản tính chính là ăn thịt. Nếu như ngày nào đó không chú ý, chạy vào nhà người khác cắn c.h.ế.t giá súc, thì phải tính như thế nào? Vừa rồi lo lắng nên không ai nghĩ tới, bây giờ đã an toàn tất nhiên có tâm tư lo lắng đến chuyện khác.
Diệp Gia sờ sau lưng Điểm Điểm, đối diện với ánh mắt của mọi người nói: "Ta chỉ nuôi trong sân, sẽ chú ý. Bình thường không để nó chạy loạn ở bên ngoài."
Các phụ nhân suy nghĩ trong lòng, ngoài miệng không nói ra. Diệp Gia nói thẳng ra như thế khiến bọn họ thấy lúng túng. Phong ba lần này chưa đợi đến ba ngày, hôm sau trời vừa sáng đã có người trong thôn tiến đến phía sau núi gọi. Đám mã phỉ hôm qua đi đến thị trấn, không may gặp phải người Trình gia, đánh cướp đến tây nhau còn chưa đến Vương gia thôn đã bị các hung thần của Trình gia đánh c.h.ế.t mấy tên. Còn lại cưỡi ngựa bỏ chạy, đồ đạc đánh cướp được cũng không kịp mang thép đã hốt hoảng chạy trốn.
Thôn trưởng nói rõ ràng mọi chuyện, người của Vương gia thôn núp ở phía sau núi lập tức thu dọn đồ đạc xuống núi.
Diệp Gia và Dư thị vùi ở trong xó xỉnh, ra ngoài tay chân đều tê dại. Đến nhà, phát hiện trong nhà vẫn bị lục lọi. Hôm qua đám người kia chạy bốn phía, mấy người thuận theo phía đông chạy tới Vương gia thôn. Ít người chẳng trách ngày hôm qua ngọn núi phía sau lại cẩn thận như vậy.
Buồn rầu thở ra một hơi, Diệp Gia và Dư thị bắt đầu kiểm kê tài sản tổn thất.
Đệm chăn y phục trong nhà đều mất, chút vốn riêng Dư thị để dành cũng bị lấy mất. gạo hoa màu trong ngăn tủ sau bếp cũng không còn, một miếng thịt đặt ở trong thùng nước cũng mất.