Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:03:03
Lượt xem: 223
Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn "cẩu nhi tử" đang ở trong lòng Diệp Gia nhe răng với hắn, dở khóc dở cười nhưng vẫn có vài phần nghẹn khó hiểu. Ngừng một chút, cuối cùng hắn không nhịn được mà hỏi một câu: "... Ta là cha ngươi, ngươi là một con ch.ó ngu xuẩn!"
Diệp Gia: ˆ...'
Sau khi Chu Cảnh Sâm trở về thì càng có nhiều chuyện để nói. Diệp Gia vừa làm xong cơm, cũng đúng lúc Chu Cảnh Sâm vội vàng quay vê chưa ăn cơm, cho nên họ cùng nhau ngôi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm, Diệp Gia nói vê quyết định chuyển nhà. Nếu muốn chuyển nhà thì tất nhiên phải nói rõ nguyên nhân. Diệp Gia lập tức nói về dự đoán về sự trả thù của mã phi. Bởi vì nếu chuyển nhà thì nhất định cần đến xe bò của ông Tôn cho nên tất nhiên không tránh ông ấy khi nói chuyện.
"Gia Nương lo lắng là đúng, đúng là phải tính toán trước."
Sự thật như vậy, lần này Chu Cảnh Sâm vội vàng lén trở về cũng vì muốn khuyên người nhà chuyển đi. Đúng là có khả năng đám mã phi kia sẽ quay lại báo thù, mà nhất định sẽ báo thù. Không tiện nói nhiều chuyện với mọi người ở đây. Chu Cảnh Sâm rũ mắt, đột nhiên liếc qua Diệp Gia, tựa như không ngờ tới Diệp Gia sẽ nhạy cảm như vậy. Diệp Gia bị hắn chằm chằm thì cũng ngước mắt nhìn hắn. Sau đó, Chu Cảnh Sâm thu hồi ánh mắt, khẳng định nói: 'Không tới một tháng, đám mã phỉ kia nhất định sẽ kéo đến."
Lời này vừa dứt, cả gian phòng đều im lặng. Ông Tôn ngồi ở bên cạnh nghe chuyện nhà người ta, vừa nghe thấy lời này thì cũng không thể ngồi yên được nữa. Mặt của ông ấy nhăn lại, vẻ u sâu. Trong lòng suy nghĩ liên tục sau đó mới xen vào hỏi một câu: "Lời này của Đông phòng là thật sao? Là thông tin đặc biệt sao?"
Chu Cảnh Sâm hiểu biết tình huống nhà họ Tôn, nhà họ Tôn là quân đội lâu đời, ông Tôn đã xuất ngũ được 20 năm, ông ấy hỏi như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mà Chu Cảnh Sâm không nói chính xác, chỉ nói một câu: "Không nên đặt vận mệnh cả gia đình vào may mắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-157.html.]
Cũng không biết ông Tôn nghĩ như thế nào, sau khi quyết định này của Diệp Gia nhận được lời khẳng định của Chu Cảnh Sâm thì phần lo lắng còn lại trong lòng Dư thị đều tiêu tán. Thậm chí còn sợ bỏ lỡ thời gian để nhanh chóng dọn đi. Chu Cảnh Sâm cười an ủi nói: "Nương, chuyện chuyển nhà không phải chuyện nhỏ. Trước khi chuyển thì phải quyết định xem mình sẽ ở đâu."
Không phải sao?
Mặc dù việc này cần hoàn thành gấp nhưng cũng không thể làm xong trong một ngày. Binh lính vẫn ở đây, ít nhất thì cho dù những mã phỉ này muốn báo thù thì cũng phải nghĩ kỹ trước. Diệp Gia trâm ngâm chốc lát, nói: "Hay là tính như vậy đi, ngày mai ta đến trấn Đông Hương một chuyến trước để đi xem nhà. Nương đi cùng con hay ở nhà chờ tin tức thì sẽ do người quyết định." Việc chọn nhà liên quan đến vấn đề sau này người một nhà có được sống thoải mái hay không, tất nhiên là Dư thị muốn đi cùng. Nhưng mà chắc chắn phải bôn ba cả ngày để đi xem nhà, không được ngừng lại. Hai người lớn chạy qua chạy lại không chê mệt mỏi, nhưng Nhuy Tả Nhi thì phải làm sao bây giờ? Ngày thường gửi đứa nhỏ cho hàng xóm, nhưng điều kiện là trấn phải yên bình không có chuyện gì sảy ra.
Nhưng mà từ lúc gặp thổ phỉ, Dư thị cũng không dám đưa hẳn đứa nhỏ cho người khác. Chỉ sợ nỗi lo của mình sẽ đến một lần nữa, dòng dõi duy nhất của Chu gia chính là Nhuy Tả Nhi.
"Ta sẽ không đi, ta ở nhà trông Nhuy Tả Nhi." Dư thị lắc lắc đầu: "Nhưng mà con sẽ đi một mình sao? Con sẽ rất bận đấy?"
"Người cứ yên tâm chuyện này." Trong lòng Diệp Gia biết rõ: "Con sẽ xem rồi làm."
Thật ra giao chuyện đi xem nhà cho nhi tử là tốt nhất, đương nhiên không thể nghi ngờ năng lực của Chu Cảnh Sâm. Chỉ là bây giờ nhi tử thân bất do kỷ, thân phận có hạn không thể tùy ý di chuyển.