Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:15:45
Lượt xem: 218
Nếu bà ấy muốn sống sót ở địa phương này, nhất định phải dùng hết sức để nuôi sống bản thân mình. Sắp c.h.ế.t roi mà còn lo mình có nhiều bản lĩnh, đấy là không biết thân phận đúng không? Bọn họ trở về, Diệp ngũ muội vừa mới đem y phục được giặt xong ra phơi nắng. Nhìn thấy Diệp Gia trở về thì đứng ở phía bên kia dây thừng gọi tỷ. Diệp Gia gật đầu, hai con cừu non mới cao cỡ nửa người, đang ở bên góc sân ăn cỏ. Ông Tôn ngủ một giấc đã tỉnh dậy, đang dẫn tiểu tôn từ đầu phòng đi đến. Từ xa nhìn thấy Diệp Gia trở về thì cũng nhanh chóng đi đến, bảo tiểu tôn tử dập đầu lạy Diệp Gia.
"Bỏ những lễ nghi hư giả ấy đi."
Diệp Gia lắc tay: "Đi rửa mặt đi, lát nữa thì ta sẽ nhờ Tôn thúc phụ một tay."
Ông Tôn cũng không nói gì mà dẫn đứa nhỏ đi rửa mặt. Bên trong sân Chu gia có giếng, rất dễ lấy nước rửa mặt. Hai tổ tôn cũng là nam tử, sau khi rửa qua mặt mũi thì lập tức chạy đến. Diệp Gia đang thu dọn túi. Dư thị cũng đi vào thay váy. Hai người ngồi xổm ở tiền viện xem hạt giống ở dưới đất. Dư thị có kinh nghiệm trồng hoa, ngày xưa khi có thời gian rảnh thì bà ấy sẽ trông hoa. Nhưng đến khi trông thật thì bà ấy cũng không dám khinh thường.
Diệp Gia cũng có chút thường thức, nhưng nàng ở khoa kỹ thuật, không ở khoa nhà nông. Thường thức mơ hồ có thể khiến nàng biết nên làm như thế nào, nhưng lúc thực hành thì lại khác.
"Khi còn trẻ, ta đã từng khai hoang và làm ruộng." Mặc dù ông Tôn mặc không trồng trọt trong nhiều năm, nhưng vẫn biết cách làm hơn hai nữ nhân của Chu gia đôi chút: "Biết cách bón phân tưới nước, chỉ không biết hạt giống này có tính chất như thế nào."
Diệp Gia nhìn Dư thị một chút, lại nhìn ông Tôn một chút. Xong, thiếu cánh tay đoạn chân biết trông trọt, món đồ nàng bỏ ra nhiều tiên để mua có thể sống được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-183.html.]
Dư thị nhìn ra suy nghĩ của Diệp Gia, khuất phục gãi mặt. Bà ấy thoải mái, nói: 'Không bằng đi dọn đất ở hậu viện trước. Trồng chút đồ mà chúng ta thường ăn, sau đó đợi lúc nào rảnh rỗi suy nghĩ đến việc này được không?"
Diệp Gia không nói chuyện, ông Tôn có chút xấu hổ vì mình vô dụng. Vậy mà Diệp ngũ muội ở một bên nghe thấy thì lập tức đi đến: "Tỷ, có thể để ta thử một lần không?"
Diệp Gia sững sờ, lại có chút giật mình nhìn về phía Diệp ngũ muội. Diệp ngũ muội không nói nhiêu nhưng lại biết làm rất nhiều chuyện.
"Ruộng và vườn rau trong nhà cũng do nhị tẩu chăm sóc, bình thường muội làm việc nhà xong thì cũng qua đó giúp đỡ."
Diệp ngũ muội ngồi xổm ở bên cạnh, biểu lộ có chút xấu hổ, không quá chắc chắn lên tiếng. Đúng là nàng ấy giúp chăm sóc rau trong vườn, hai mẫu ruộng cạn trong nhà cũng do nàng ấy và nhị tẩu nhà họ Diệp tưới nước bón phân. Nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở bắp cải và củ cải. Vì chứng tỏ mình hữu dụng, Diệp ngũ muội đi lại gần nói: 'Muội đã từng trồng rau, các loại đồ thường ăn..."
Diệp Gia nhìn nàng ấy rất lâu, gật đầu: "Được, vậy cho muội thử củ cải trắng trước."
Đôi mắt của Diệp ngũ muội phủi đất sáng lên, lập tức vô cùng vui vẻ: "Muội sẽ chăm sóc thật tốt."
Bây giờ đã là tháng sáu, thật ra nhiều nơi đã trồng được qua nửa mùa. Đa số đồ ăn được đã bắt đầu được bán ra. Nếu muốn trồng thì cũng chỉ có thể đợi đến mùa vụ sau. Cũng chính mùa thu hoạch vào tháng bảy. Ngày mùa thu hoạch vào mùa thu, sớm nhất cũng bắt đầu trông vào tháng bảy. Nhưng mà bởi vì Diệp Gia cũng không nhận ra hết các loại hạt giống trong tay mình. Sợ lãng phí, nàng muốn lấy mỗi loại một chút ra thử nghiệm. Mặc dù nàng không thể nhận ra bằng hạt giống nhưng vẫn có thể nhận ra bằng cây mầm. Dù sao thì Diệp Gia cũng không nỡ lãng phí một lượng bạc hạt giống, dù sao thì cũng không thể mặc kệ cho nó hỏng.