Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:18:12
Lượt xem: 269
Hai người bận rộn một hồi, nghỉ một hồi, sắp đến giờ ngọ thì lại có một đám người đến. Đúng là hương vị của thịt đầu lợn này hấp dẫn, tỏi và dấm phối hợp, cộng thêm mùi vị của rau mùi và rau mùi tây, thơm đến mức người ta không thể nhúc nhích.
Trấn Đông Hương bên này thường có thương đội lớn đến, hôm nay tình cờ có thương đội đến chợ sảnh mua ngựa, vừa ngửi thấy mùi thơm thì đã đi đến đây.
Người ở trong thương đội đều là người thích ăn thịt uống rượu, rất cam lòng tiêu tiên. Mùi vị thơm ngon, Diệp Gia cũng không keo kiệt. Trộn một bát nhỏ để ở bên cạnh cho bọn họ ăn thử.
Ăn một miếng xong thì há miệng nói muốn 40 cân.
"Tiểu cô nương ngươi mau chóng cắt đi."
Diệp Gia không chải búi tóc, cho nên nhìn nàng cũng không giống phụ nhân mà giống cô nương. Nam nhân kia nhìn thấy Diệp Gia trẻ cho nên gọi nàng là cô nương: "Còn lại bao nhiêu thì cứ cắt hết cho ta."
Nói xong, nam nhân kia lập tức đặt lên kệ một thỏi bạc trắng.
Diệp Gia liếc qua, ít nhất phải năm, sáu lượng. Phản ứng của Diệp ngũ muội còn nhanh hơn Diệp Gia, bên kia vừa bảo 40 cân thịt đầu lợn.
Thì nàng ấy đã cầm d.a.o phay lên, nhanh chóng cắt ra một bát thịt mỏng.
Diệp Gia cũng vội vã thu mắt lại, lấy số thịt Ngũ muội đã cân rồi cắt ra. Hơn bốn mươi cân thịt, không thể nào cho hết vào một cái bát được.
Hai nàng chia ra vài bát rồi trộn lẫn. Dùng một túi lớn đựng mấy túi thịt ở trong một chiếc túi lớn, nam nhân kia ăn ngon, hào khí mà vẫy tay: 'Không cần thối."
Nói xong thì cầm thịt rời đi.
Diệp Gia cầm thỏi bạc trắng kia lên cắn một cái, đúng bạc trắng. Nàng lắc nó trên tay, cảm thấy nó nặng khoảng bảy đến tám lượng.
Nhìn Diệp ngũ muội một cái, hai người đều nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của đối phương. Diệp Gia vui vẻ trong lòng, cười híp mắt cất thỏi bạc trắng kia vào túi của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-191.html.]
Tiên đồng được để rải rác ở trong rương, tất nhiên là phải cất số tiền lớn ở trong người thì mới yên tâm.
Một mình người đàn ông này đã mua 40 cân thịt đầu lợn, một đầu lợn đã nặng hai mươi ba đến hai mươi tư cân. Một mình hắn ta đã mua hết hai cái đầu lợn.
Hôm nay Diệp Gia mang đi bốn chiếc đầu lợn rưỡi như đã thống nhất từ trước, để lại nửa chiếc đầu lợn ở nhà để ăn.
Bây giờ cũng chỉ còn chưa đến một chiếc đầu lợn, tất nhiên là trong lòng không cảm thấy VỘI. Giờ ngo qua một hồi, người dân trong trấn đi lại một vòng và đã bán hết hàng. Diệp Gia tính toán một cái, đúng là đã vượt quá mong đợi của nàng rất nhiều.
Trên đường về nhà, nàng cố ý đi đến cửa hàng thịt dê mua một cái đùi về.
"Hôm nay trở về ăn đùi thịt dê!"
Từ lúc Diệp ngũ muội theo Diệp Gia thì cũng bắt đầu uống sữa dê. Bây giờ cả nhà Chu gia đều có thói quen uống sữa dê, Nhuy Tả Nhi còn nhỏ, bị Diệp Gia nuôi đến mức nghiện sữa.
Ngày nào không uống thì sẽ cảm thấy không quen.
Nhưng mà con cừu này đúng là nuôi người rất tốt, Diệp ngũ muội mới đi theo chưa uống được một tháng mà đã trắng lên.
Hai má cũng bắt đầu có thịt. Ngày nào cũng được ăn ngon khiến người khác vui vẻ, mặc dù Diệp ngũ muội không được nhận tiền công, nhưng theo Diệp Gia thì cũng cảm thấy tốt hơn ở nhà nuốt trấu rất nhiều.
Do kinh tế nhà họ Diệp khó khăn cho nên chỉ nhị tẩu và hai chất tử mới ra ruộng làm việc.
Thu nhập hàng năm từ việc làm ruộng cũng chỉ có thể để cho gia đình bọn họ sống tạm, người tốn nhiều sức lao động thì có thể ăn nhiều, nàng ấy và mấy chất nữ trong nhà không làm việc cho nên chỉ có thể ăn ít, ăn phần còn dư lại.
Lúc mấy người quay về, Dư thị đang ở hậu viện tưới nước cho cây được trồng ở nơi đó. Nhìn thấy Diệp Gia trở về thì vội vàng đi cất thùng nước.
Chu Cảnh Sâm đã trở về doanh trại, nói là buổi tối sẽ trở vê dùng cơm.