Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:25:55
Lượt xem: 216
Khi tất cả đều đến chân núi Hồng Sơn, Đặng Khúc Trường ra lệnh cho mọi người đóng quân dựng trại và chỉnh đốn ngay tại chỗ. Đặng Hổ hưng phấn suốt chặng đường trở về thành, tính toán xem lần này lập được công lao như vậy có thể thăng được bao nhiêu cấp và được thưởng cái gì. Trong lòng hễ cảm thấy vui vẻ thì lại quay lại cho các tướng sĩ ăn thịt uống rượu no say.
Xuyên suốt quá trình Chu Cảnh Sâm đều được Đặng Hổ gọi đến bên cạnh, đây là quý nhân của hắn ta nên đương nhiên cư xử rất thân thiết.
Cùng đốt lửa và uống rượu. Liễu Nguyên ngồi xuống bên cạnh Chu Cảnh Sâm, trong tay câm một cái bát lớn, nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn ta, không khỏi nhướng mày: "Lập nhiều chiến công to lớn như vậy trở về, sao trên mặt ngươi lại không thấy vui mừng gì hết vậy?"
"Nên vui không?" Chu Cảnh Sâm uống một ngụm rượu, vẻ mặt lạnh lùng.
Liễu Nguyên lập tức thôi không cười nữa.
Hai người đều không phải kẻ ngốc, hiệu úy họ Thẩm kia là một địa đầu xà của địa giới Bắc Doanh này. Cả hai đều biết động cơ của hắn ta khi thực hiện sự sắp xếp này. Dù ở đây có ẩn chứa loại rắc rối gì, nếu không suy nghĩ kỹ càng thì sẽ hủy hoại việc tốt của ai đó, khi quay trở lại chắc chắn họ sẽ không nhận được kết quả tốt nào. Nếu gặp kẻ vô pháp vô thiên, không chừng còn có thể bị mang tiếng xấu và mưu sát.
Tôi danh của Chu Cảnh Sâm đã đặt ở đây, vượt quá chức phận, làm việc không nghe theo quân lệnh.
Những tướng sĩ xung quanh sớm đã say khướt, gây ồn ào, oan tù tì tranh giành rượu. Liễu Nguyên uể oải nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, hiện tại ngươi đã có con nối dõi chưa?"
"Chưa có." Chu Cảnh Sâm lại nhấp một ngụm rượu, nhìn chằm chằm bóng cây phía xa với ánh mắt u ám: "Rơi đến bước này rồi còn liên lụy cho con nỗi dõi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-221.html.]
Liễu Nguyên cười lớn, rõ ràng dứt khoát cũng không trốn tránh: "Chuyện đó cũng chưa chắc đâu. Hữu Đạo ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây. Thế tử Cảnh vương kinh tài tuyệt diễm lúc đó có thể nổi tiếng ở Yến Kinh, như thế nào lại người lại dễ dàng cam chịu số phận?'
"Vậy ngươi, đệ tử thân cận của Hồng Chương tiên sinh thì sao?" Chu Cảnh Sâm nhướng mày, giơ chiếc bát trong tay về phía Liễu Nguyên.
"Tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận số phận."
Liễu Nguyên nâng bát lên, hai người chạm vào, nhìn nhau mỉm cười.
Chu Cảnh Sâm dựng trại cách đó trăm dặm uống rượu, bên này Chu gia cũng uống rượu.
Diệp Gia mới phát hiện ra Dư Thị nghiện rượu. Trước đây lúc cuộc sống không tốt nàng chưa bao giờ thấy bà ấy dính vào, nhưng hiện tại sau khi gia đình không còn nghèo rớt mồng tơi nữa thì bà ấy thường xuyên bung rượu ra mời Diệp Gia uống. Rượu ở vùng Tây Bắc này là rượu cao lương rất mạnh, còn có một ít rượu Thanh Khoa. Thật ra, nó hơi cay đối với Diệp Gia. Mỗi lần nàng chỉ cần uống một ly là có thể say. Ngược lại là Dư Thị nhìn có vẻ yêu kiêu nhõng nhẽo nhưng uống hết một bát mặt vẫn không đổi sắc.
Lần này uống rượu đương nhiên là tại vì một điều tốt khác. Trước đây Diệp Gia đã đưa cho Trình Lâm Phương loại xà phòng thơm để dùng thử, sau khi sử dụng bà ấy thấy rất tốt. Hôm nay tôi cử người tới bảo Diệp Gia đưa trước cho bà ấy một trăm miếng cho cô nương trong lầu dùng.
Trước đó Diệp Gia đã để lại sáu mươi miếng nhỏ lúc làm cho cửa hàng son phấn Linh Lung, cộng với sáu mươi miếng nàng đã mang từ trấn Lý Bắc trước đó. Để lại hai mươi miếng cho người nhà mình sử dụng, còn một trăm miếng xà phòng thơm thì cho vào bao giao hết cho phía Trình Lâm Phương.
Trình Lâm Phương đưa ra giá cả rất hợp lý, một miếng một lượng rưỡi bạc, một trăm miếng xà phòng thơm, bà ấy trực tiếp cho một trăm năm mươi lượng, đựng trong cái rương nhỏ đưa đến.
Nguồn tiêu thụ của loại xà phòng thơm này đã được mở ra, và kiếm tiên nhanh như nhìn bằng mắt thường có thể nhìn thấy.