Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:29:26
Lượt xem: 227
Ngày xưa ông cụ từng lái xe trở người, đã quen thuộc đường nẻo.
Diệp Gia nghĩ cũng phải, gật đầu nói: "Vậy được, đi sớm về sớm."
Diệp Gia giao cho ông cụ tiền hàng, để ông cụ có thể mua thêm càng nhiều càng tốt. Tảo đậu rất kinh tế, sau khi nghiền thành bột có thể bảo quản ít nhất hơn nửa năm. Mua nhiều hơn cũng không làm trễ làm ăn sau này: "Cố gắng mua nhiều chút, so sánh các mặt, chọn tảo đậu chất lượng tốt nhất.
Ông Tôn biết, nhét bạc vào trong túi, vung roi da rồi nhanh chóng lên đường.
Ngày hôm nay việc làm ăn phát đạt vượt xa phỏng đoán của Diệp Gia, nói cho cùng, quây hàng nhỏ ngày xưa làm ăn tốt. Quen với mùi vị món ăn của cửa hàng Diệp Gia, nghỉ bán mấy ngày, mở bán trở lại khách quen cũng nhiều. Năm cái đầu heo thêm sáu mươi cân thịt ba chỉ, chưa tới giờ Thân đã bán hết sạch. Một thùng ruột già mang theo, vốn không hy vọng kiếm được tiền.
Trái lại, đám người Liễu Nguyên Công Tôn và mấy đồng liêu của Chu Cảnh Sâm đã ăn trong cửa hàng, sau khi ăn cảm thấy ruột heo còn ngon hơn thịt đầu heo. Liên tục hỏi có thể bán lại không, nói muốn mua một hai ba cân về làm đồ nhắm, thỏa nguyện một chút.
"Ruột già tạm thời không bán, hôm nay chỉ tặng." Diệp Gia thấy Diệp ngũ muội xụ mặt không nhịn được cười,'Nếu Liễu công tử muốn ăn, ngày mai lại tới."
Liễu Nguyên bị nụ cười của Diệp Gia làm xấu hổ, Liễu Tam hắn ta bình sinh không có bấy nhiêu sở thích, không ham sắc đẹp, không tham tiền tài, không mộ danh lợi, chỉ thích ăn uống. Hiếm khi lâu như vậy mới nếm được đồ ăn ngon nên tự nhiên có chút thất thố. Cuối cùng, hắn ta thò tay vào túi lấy ra những đồng xu Diệp ngũ muội tìm thấy bỏ vào trong ngăn tủ, toét miệng cười nói: "Tình cảm tốt, ta để tất cả những thứ này ở đây, ngày mai theo số tiền này giữ lại một phần cho ta."
Diệp ngũ muội liếc nhìn tiên trong tủ, nhìn qua Diệp Gia. Sau đó giơ tay, trút hết tiền vào hộp đựng tiền phía dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-267.html.]
Diệp Gia gật đầu, Liễu Nguyên cũng không ở lại lâu. Mang bội đao, tiêu sái rời đi.
Hết đồ bán, cũng không cần lãng phí thời gian. Diệp Gia suy nghĩ chút rồi đóng cửa hàng, câm bạc cùng Ngũ muội đi tiệm thịt mua đầu heo và thịt cho ngày mai. Hôm nay buôn bán tốt như vậy, ngày mai hẳn cũng bán được nhiều. Buôn bán đồ ăn là vậy, thức ăn mới mẻ phải mất một thời gian mới hạ nhiệt, buôn bán trở nên bình thường.
Xe bò bị ông Tôn lấy đi, thịt heo bọn họ mua bù không có gì để vận chuyển. Một trăm cân đồ, chỉ hai người bọn họ không chuyển được, Diệp Gia và Ngũ muội đều có người vóc dáng nhỏ bé. Không làm được những việc thể lực này, Diệp Gia đi ra sau thuê chiếc xe.
Để xe chở thịt đến Chu gia. Nếu không phải phía sau cửa hàng không có giếng, không tiện dùng nước. Thì đã không cần phải mua đồ đưa về nhà rồi.
"Như vậy không được”, Dư thị ôm hộp đựng tiền trở lại, ngồi trên xe bò, cảm thấy trong nhà chỉ có một cái xe bò là không đủ,'Ngày mai ta lên trấn xem thử, có thể mua một xe la không. La chạy nhanh, sức cũng lớn, tương lai việc làm ăn ngày càng lớn, khẳng định cần thêm xe. Nhân lực không đủ, cũng phải tuyển thêm người."
Nếu có người làm, thì việc như giống như mua thịt sẽ có người làm. Mua về sớm, xử lý sớm thịt sẽ càng tươi.
Không phải Diệp Gia chưa nghĩ đến chuyện này, xe la dễ mua, người lại khó tuyển. Chu gia bọn họ không thân với người trong trấn, tìm người về làm việc, chỉ lo tay chân không sạch sẽ. Chỉ là, Diệp Gia biết rõ, làm việc, nhất là làm ăn không thể ngừng ăn vì nghẹn. Sợ đông sợ tây, tự bó khung mình đến chết, sẽ làm người một nhà căng cổ vì đói.
Nghĩ đến đây, Diệp Gia cuối cùng nói chuyện tảo đậu cho Dư thị.
Vừa nói xong, mặt Dư thị giận đến đỏ lên. Xưa nay tính tình bà ấy rất tốt, hiếm khi giận đến đỏ mặt. Lúc này tức giận cũng sẽ không mắng người, hồi lâu chỉ nói ra một câu: "Đồ khốn!"