Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:58:28
Lượt xem: 235
A Cửu nhận tiền xong, quả nhiên, Diệp Gia bèn nói với hắn ta ý định hợp tác lâu dài với hắn ta để vận chuyển hàng hoá tới Trung Nguyên: "Bây giờ ở nhà đã có đủ đậu tắm rồi, ước tính đủ dùng nửa năm nữa. Sau này hết thì sẽ phải mua thêm, lúc đó sẽ không mua ở trấn trên mà phải tới Trung Nguyên mua. Việc này cần nhờ vào người của đệ, cũng cần ngươi để mắt giúp ta nhiều hơn. Ta nghĩ, nếu ngươi rảnh rỗi thì có thể làm việc giúp ta. Ta sẽ trả đủ tiền công, tuyệt đối không để ngươi phải khó xử trước mặt thủ hạ."
"Tỷ đã tin tưởng ta, tất nhiên là ta bằng lòng." Diệp Gia đã mở miệng, A Cửu bèn sảng khoái chấp nhận.
Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh Diệp Gia không nói lời nào, nhìn A Cửu với ánh mắt hơi có phần sâu lắng. Hắn sẽ không can thiệp vào chuyện buôn bán của Diệp Gia, nhưng hắn sẽ giúp nàng nhìn người. Nếu đời này A Cửu đi trên con đường buôn bán, có lẽ hắn ta sẽ không bước lên con đường vào rừng làm cướp nữa.
"Không vội, việc này còn cần bàn bạc kỹ càng." Hiện tại Diệp Gia chỉ nói sơ qua, chỉ tiết sau này phải xem người xem việc.
A Cửu gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ. Chuyện kinh doanh không đơn giản dễ dàng như vậy, buôn bán cũng cần có quy củ. Vì thế nên hắn ta chỉ cầm tiên lương Diệp Gia đưa, bảo phải đi ra ngoài một chút. Không cần phải nói, chắc là để gửi tiền cho người của mình.
"Đi sớm ve sớm." Diệp Gia không cản trở hắn ta làm việc: "Đợi ngươi trở về rồi sẽ dọn cơm ăn.
A Cửu nhe răng cười rồi vội vã đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-288.html.]
Chu Cảnh Sâm nhìn bóng lưng biến mất ở ngưỡng cửa, ngón tay thon dài gõ lên bàn. Lông mi hắn rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Diệp Gia vốn định đứng dậy, quay đầu lại thì thấy biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ, nàng dừng lại, không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn ra ngoài, suy ngẫm. Không lẽ A Cửu có thân phận đặc biệt nào đó ư?
Cho dù có thân phận gì đặc biệt hay không, Dư thị nhìn thấy trong sổ sách lại có thêm ba trăm lượng bạc, hai mắt đã híp lại thành một đường thẳng. Bà ấy không ngờ hạt giống mà Gia Nương mua với giá một, hai lượng bạc lúc ban đầu, giờ lại kiếm được đến ba trăm lượng. Năng lực làm ra tiền của thứ này thật sự rất đáng gờm, thậm chí lúc trước bà ấy cũng không dám nghĩ tới.
"Tướng công, ngày mai cùng ta đến Ngõa thị một chuyện đi."
Trong nhà đã nóng lòng muốn mua xe la, không thể chờ đợi được nữa, sau này sẽ có nhiều việc cần dùng đến: "Ta không biết nhiều về mấy loại súc vật này, chàng đi chọn la với ta. Chắc chắn chỉ tính riêng một cái xe bò trong nhà chúng ta thì không đủ được, lúc bận rộn quá thì sẽ tốn rất nhiều thời gian."
Chu Cảnh Sâm tất nhiên sẽ không từ chối, la đi nhanh hơn bò nhiều: "Khi nào đi?" "Bao giờ việc ở chỗ đóng quân của chàng xong xuôi hết, chàng đến cửa hàng tìm ta là được.' Diệp Gia ngẫm nghĩ, mua la rồi thì còn phải đặt làm một chiếc xe, có thể đặt làm cả xe chở hàng lẫn xe ngồi. Đến lúc cần dùng, lắp vào là xong.
Thứ này không đắt, bây giờ đã có tiên trong tay, Diệp Gia cũng không e ngại tiêu xài.
Từ đầu đến cuối Dư thị vẫn không nói gì, chỉ nghe con trai với con dâu nói, anh nói chuyện, trong lòng rất vui vẻ. Doãn An khác với huynh trưởng của hắn, từ lúc nhỏ đã không giống với bình thường. Dư thị từng cảm thấy hắn quá thông minh, cũng có phần lạnh lùng. Lúc đầu hắn thậm chí còn thờ ơ, lễ độ mà xa cách với cả Cố Minh Hy, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như thái độ của hắn với Gia Nương đã ấm áp hơn nhiều.
Đang mừng thầm trong lòng, bà ấy đột nhiên ngân nga một bài hát vui vẻ đứng dậy. Những ngày qua, bà ấy không phải làm nhiều việc, lúc rảnh rỗi lại làm mấy công việc ở nhà, hoặc là nấu canh cho Diệp Gia, hoặc là may vá thêu thùa.