Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:04:23
Lượt xem: 199
Hôm nay quán cơm mới đóng cửa, Diệp Ngũ muội và ông Tôn mang nồi và bếp ra sân sau.
Trong quán không có ai, Diệp Gia ngồi cạnh quầy, hăng hái gõ bàn tính. Lúc này, một phụ nhân dẫn một phụ nhân trung niên ăn mặc nổi bần bật lần lượt bước vào quán. Hai người họ chưa nói gì đã cười. Dáng vẻ mặt mày hớn hở kia ngược lại khiến Diệp Gia ngây người. Nàng vội thả sổ sách và bàn tính xuống, đứng lên, cởi giẻ lau thắt bên hông ra lau tay: "Hai vị muốn mua gì?"
Nụ cười của hai người cứng đờ trước câu hỏi của Diệp Gia.
Khựng lại một chốc, phụ nhân trung niên bên tai cài một đóa hoa lụa cười toe toét, chúc mừng Diệp Gia: "Chưởng quầy có chuyện vui đây, hôm nay ta thay mắt tiểu nhi tử Lý gia trên trấn tới cầu hôn muội muội ngươi!"
"Cầu hôn?" Diệp Gia thực sự bối rối, nửa ngày không kịp phản ứng,'Cầu hôn cho ai?"
"Đương nhiên là cho muội tử nhà ngươi." Bà mối tưởng Diệp Gia không nghe rõ, giọng vừa cao vừa nhọn hớn hở nói: 'Muội tử ngày nào cũng bày sạp trước cửa hàng nhà ngươi làm điểm tâm đó. Tiểu nhi tử Lý gia nhìn trúng muội muội nhà ngươi, đặc biệt nhờ ta tới nói chuyện!"
Nói xong bà ta vội vàng khen ngợi tiểu nhi tử Lý gia, cái gì mà tính tình trung hậu thành thật, ngũ quan đoan chính, là một tiểu tử tốt thương vợ: "Lý gia tuy không quá giàu có, nhưng mẹ chồng Lý gia sống biết điều lắm. Nhiều năm lo liệu việc nhà, dìu dắt bốn người con trai thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà. Tẩu tử đệ muội là người tốt tính, muội muội ngươi gả đi chắc chắn không chịu thiệt...
"Ngay tại cửa trấn bên kia, đầu ngõ đằng đấy có một cái cây cao. Ngươi đi hỏi thăm một chút là biết." Bà mối khen ngợi hết lời, miệng như bôi mật.
Diệp Gia nghe hơn nửa ngày mới dám xác định, hai người này tới câu hôn Diệp Ngũ muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-293.html.]
Nàng không ngắt lời, chỉ kiên nhẫn đợi bà mối khen xong rồi mới bình tĩnh nói: "Nếu Lý gia tốt như vậy, em gái nhà ta gả qua không phải là trèo cao sao?"
"Không phải nói như vậy. Ta không có ý này. Các cụ có câu lấy chồng nhờ hồng phúc nhà chồng."
Bà mối vừa nghe Diệp Gia nói như vậy thì đảo mắt, hậm hực l.i.ế.m môi.
Liếc nhìn mấy miếng thịt treo trong cửa hàng này, mùi thơm xộc lên khiến người ta chảy nước miếng. Bà ta nghĩ nếu mối hôn sự này được đàm phán thành công, nhà gái dù thế nào cũng phải tặng bà ta hai cân thịt coi như cảm tạ: "Thời buổi này, lập gia đình phải xem nam nhân đó có tốt tính không. Tốt thì cả đời không phải chịu ấm ức. Con trai Lý gia nổi tiếng thương vợ, đứa con út càng là người tốt tính dễ chịu. Người không có bộ dáng đó chẳng lẽ ta còn dám đến trước mặt ngươi nói?"
Phụ nhân đi theo bên cạnh bà mối kia há miệng, vừa muốn nói chuyện thì Diệp Ngũ muội trùng hợp thu dọn nồi nấu xong vén rèm đi ra. Ánh mắt chuyển động qua lại trên người họ rồi ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh Diệp Gia.
Người này vừa đi ra, bà mối kia nhìn thoáng qua Ngũ muội thì khẽ rít một tiếng.
Không vì cái gì khác, hai tỷ muội cửa hàng Tây Thi này lớn lên đúng là tuấn tú. Đi đâu cũng chưa thấy cô nương nào tuấn tú như vậy. Bà ta nhéo nhéo một lượng bạc trong ngực, khóe miệng lập tức nhếch lên.
Hai ba bước đi tới muốn đến gần Diệp Ngũ muội. Càng nhìn gần càng thấy tuấn tú, chẳng trách tiểu nhi tử Lý gia kia vừa nhắc tới muội tử của bà chủ cửa hàng Tây Thi tỏ ra xấu hổ. Bà ta vội nháy mắt với Diệp Gia, ý bảo Diệp Gia đuổi người đi.
Từ xưa đến nay, hôn sự của nữ tử toàn nghe theo lời của cha mẹ. Hai tỷ muội của cửa hàng Tây Thi này nghe nói không có cha mẹ, hôn sự của Diệp Ngũ muội tự nhiên sẽ do tỷ tỷ làm chủ. Chuyện nghị thân của nữ tử chưa xuất các phải được trưởng bối trong nhà bàn, nào có cô nương nào ngồi ở một bên nghe.