Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:08:04
Lượt xem: 210
Lúc này bà ấy mới cảm thấy khó chịu, nuôi một đứa con trai có tâm tư sâu sắc, thật là tệ khi không biết được hắn đang nghĩ gì.
Vốn định nhân cơ hội này nói kích hắn mấy câu, kêu hắn để tâm đến Diệp Gia nhiều hơn, nhưng lại bị hắn nói hai ba câu rồi lại dẫn qua chuyện khác: " Trên trấn xảy ra chuyện gì sao? Liên quan gì tới mấy đứa trẻ? Không đúng, suýt nữa bị con làm cho mơ hồ rồi. Chu Doãn An, con không nói rõ ràng lại bá chiếm Gia nương là ý gì hả!"
"Như thế nào mà kêu con bá chiếm Gia nương chứ?" Trong mắt Chu Cảnh Sâm lóe lên một tia sáng,'Nàng vốn là của con mà."
Dư thi:
"Nếu nương không còn chuyện gì, con muốn về phòng rồi."
Dư thị bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn họng. Hơi thở như bị nghẹn lại cổ họng, khó chịu một cách kỳ lạ. Hít sâu mấy cái liên có thể tống sự khó chịu đó ra ngoài, bà ấy xua tay một cách chán ghét: "Đi đi đi, mau đi đi, nhìn thấy con thêm bực mình!"
Chu Cảnh Sâm quay người đi ve phòng, Diệp Gia đã tắm rửa xong, người đang bôi thuốc dán ở trong phòng.
Vì sai lầm lần trước, nên sau này nàng đã học được thông minh khi bôi thuốc rồi. Khóa cửa lại, đợi bôi xong mới mở ra. Chu Cảnh Sâm đẩy cửa hai lần mà không được, đứng ở bên ngoài kêu Diệp Gia. Diệp Gia nhanh chóng bôi xong thuốc, kéo dép bước xuống giường đi mở cửa cho hắn.
Một mùi hoa lê thoang thoảng, Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi này là lại nhớ đến chuyện khác. Nhưng vẫn đàng hoàng đi vào phòng, lại bước tới tủ lấy ra bút mực giấy nghiên. Hắn không nói tiếng nào ngồi xuống bàn viết rất nhiều thứ, cho đến khi tiếng tim đèn đôm đốp, hắn mới bóp vai cổ đặt bút xuống. Diệp Gia vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường đếm bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-305.html.]
Nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia mới hỏi chuyện hồi chiều: "Ret cuộc là có chuyện gì, vẻ mặt của tụi chàng có gì đó không đúng?”
Bình thường thì có chuyện gì Chu Cảnh Sâm đều nói với Diệp Gia, sẽ không tìm hiểu sâu, nhưng sẽ thường nhắc nhở một chút. Lần này ngơ ngác một hồi rồi kể chuyện nhà họ Thẩm tới trấn cho nàng nghe.
Diệp Gia rất rõ nhà họ Thẩm, trước đây có một hiệu úy ở Bắc Doanh mang họ Thẩm. Bởi vì gần đây, ở phía nhà họ Chu cũng có nghe phong phanh chuyện này. Trước đây bởi vì chuyện tiêu diệt mà cứ dây dưa không dứt với Ngưu Bất Quân của Tây Doanh. Cuối cùng một tên bị g.i.ế.c một tên bị phạt đánh tra xét. Ti tướng vừa mới tới hình như cũng họ Thẩm cũng không dễ đối phó, mấy ngày này nơi đóng quân cũng không yên ổn. "Người nhà họ Thẩm tới đây là vì Thẩm Hải sao?"
"Ừ.' Chu Cảnh Sâm một tay vịn tay áo một tay cầm bút,'Nhà họ Thẩm khó có được đứa con trai nối dõi chức vụ quân đội, đương nhiên là phải bảo vệ chứ."
Diệp Gia vuốt ve hai thỏi bạc, chau mày,'Nói sao mà gần đây ồn ào động tĩnh lớn như vậy, là Thẩm Hải đã làm chuyện gì khiến người đứng đầu bị tra ra rồi phải không? Hay là người nhà họ Thẩm vì Thẩm Hải tới để thị uy với Oghuz?"
Gia nương đúng là thông minh, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra hết, nàng liên hiểu hết.
Chu Cảnh Sâm không nói gì, Diệp Gia bĩu môi.
"Cũng không phải chuyện gì khó giải quyết, chẳng qua là những chuyện mà mấy năm nay Thẩm Hải làm đều bị Oghuz nắm được cán. Người nhà họ Thẩm không thể ngồi yên không lo Oghuz ép c.h.ế.t cả nhà Thẩm Hải, đương nhiên phải ra tay."
"Ra tay thế nào? Chẳng lẽ những chuyện mà Thẩm Hải làm là không đúng sao? Hay là bọn họ muốn tìm người gánh tội thay?" Diệp Gia có thể nghĩ tới được, cũng chỉ có chuyện này. Nếu như chuyện này thực sự có tội chứng, vậy cũng chỉ còn cách là tìm người thế tội thay. Chuyện này ở thời hiện đại có rất nhiều, xảy ra chuyện là đẩy cho người dưới đứng ra nhận tội, người ở trên đều nhận lỗi do sơ suất để thoát khỏi trách nhiệm.