Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:17:46
Lượt xem: 214
A Cửu chạy đến từ đằng xa: "Tỷ, Ngũ muội, hai người vào trong xe đi. Bên ngoài để bọn ta thu dọn là được rồi."
"Không được, bọn ta đợi ở trong xe thì buông xe sẽ nặng, các ngươi sẽ kéo không được. Bây giờ người sai người đến kéo xe rồi nhìn xem đã kéo được bánh xe ra khỏi hố tuyết đó chưa." Đứng bên cạnh Diệp Gia là một con sói xám lớn cao bằng nửa người, đừng nói là Lâm Trạch Vũ, đám thuộc hạ của A Cửu cũng đang sợ hãi trong lòng.
Lâm Trạch Vũ thoạt nhìn con sói với thân hình to lớn lạ thường và hàm răng dính đầy m.á.u thì suýt chút nữa trợn mắt và ngất đi.
Thật ra, A Cửu biết chuyện Diệp Gia nuôi dưỡng sói. Thời gian Lâm Trạch Vũ đến nhà họ Chu không dài, lại thường xuyên trốn trong phòng của mình để thanh tịnh nên không gặp được Điểm Điểm.
"Hóa ra là nó vẫn đi theo phía sau à?" A Cửu liếc nhìn con sói thân hình to lớn, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười: "Hèn gì ta nói tại sao súc vật của chúng ta trừ thị trân Đông Hương lại lạnh run và co rúm lại.'
Diệp Gia cũng bật cười: "Điểm Điểm lo lắng cho ta."
Lâm Trạch Vũ sợ đến mức run cầm cập, cậu ta run rẩy không ngừng. A Cửu thấy quá phiền nên không nhịn được mà đánh vào gáy cậu ta một cái: "Này, ngươi lập tức đứng dậy cho ông đây nhanh! Hét hét hét, ngươi là đàn bà thiếu nữ à? Khiến ông đây đau hết cả đầu!"
Lâm Trạch Vũ bị đánh một cái nên mềm nhũn tay chân mà bò dậy.
Kết quả là cậu ta bị trượt chân và ngã sấp người. Nghe thấy tiếng động mọi người đều nhìn sang và bật cười ha ha. Lâm Trạch Vũ xấu hổ mặt đỏ tía tai, lúc này Diệp Gia cũng không hề khoan dung để cậu ta bảo vệ con mình nữa. Nói thật, một người mới mười hai tuổi chưa trưởng thành là rất bình thường. Nhưng thằng nhóc Lâm Trạch Vũ này lại khiến người ta cảm thấy rất quái lạ, tròng mắt quá linh hoạt, cả thân người đều cảm thấy không thành thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-336.html.]
Mặc dù Diệp Gia nói nàng dùng tiền để mua Lâm Trạch Vũ, nhưng thật sự không thích gọi người đến trước mặt nàng.
Nàng chỉ nhìn lướt qua Lâm Trạch Vũ và không tiếp tục quan tâm tới cậu ta.
Cách đó không xa, có vài thanh niên vẫn còn lột da sói. Ngay lập tức, tất cả nhận được hơn mười tấm da sói miễn phí nên khiến cho mấy thanh niên này sướng đến phát điên lên. Mặc dù Điểm Điểm không nhúc nhích, nhưng nhìn một đám người đang lột da sói thì giống như đang bị uy h.i.ế.p mà nhe răng nanh ra.
A Cửu vừa thấy, lập tức hối thúc bọn họ nhanh lên một chút, sau đó hắn ta lấy một bình nhỏ từ trong túi ra rồi đi về phía da sói và đổ lên xác sói trên đất, mùi m.á.u tanh nồng lập tức nhạt đi rất nhiều. Trời mùa đông tối nhanh, nàng sợ ban đêm không an toàn nên bảo tất cả mọi người trở về vị trí ban đầu.
Diệp Gia nhìn thoáng qua Chu Cảnh Sâm đang còn nói chuyện với thuộc hạ ở bên kia, Chu Cảnh Sâm cũng lập tức phát hiện ánh mắt của Diệp Gia. Hắn nghiêng người nói gì đó với Liễu Nguyên rồi nhanh chóng đi đến bên Diệp Gia.
"Gia Nương, ta cho vài người hộ tống các nàng một đoạn. Dù có đi xa hơn một chút cũng đừng đặt chân đến trấn Lạc Tang."
Thật ra lần này Chu Cảnh Sâm nhận lệnh ra ngoài lục soát người Đột Quyết, chỉ tiện thể đuổi theo bọn buôn người. Người ta nói ở phương Bắc có động tĩnh, lại có báo cáo rằng người Đột Quyết phái một đoàn người vào các làng xung quanh huyện Khách Thập. Bên phía Tây Bắc thì hoang vắng, các thôn làng thật sự cách nhau rất xa. Hắn nghĩ trong thời tiết tuyết lớn không ngớt rất khắc nghiệt như thế này đám người kia sẽ không thể đạp tuyết đến đây, rất có khả năng còn trốn ở Đại Yên.
Chu Cảnh Sâm có chút lo lắng cho Diệp Gia. Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, A Cửu chỉ mang theo ít người như thế luôn khiến hắn cảm thấy không bảo đảm.
"Gia Nương, nàng muốn đi hướng nào?"