Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:28:31
Lượt xem: 150
Thoạt đầu nghe rất quái lạ, nhưng gọi nhiều thì rất quen tai. Vừa đơn giản vừa dễ nghe.
Nói xong, Diệp ngũ muội lập tức kéo Diệp tứ muội về căn phòng đẳng sau.
"Hả?" Diệp tứ muội mới bước ra đã bị nàng ấy túm chặt, mặt ngơ ngác nhìn Dư thị rồi theo sau Diệp ngũ muội: "Tiểu Thất vừa ngủ rồi."
"Thì ta cũng đi nhìn nó một cái thôi, đã bao lâu rồi người dì này chưa được ôm hai đứa nhỏ đấy."
Dù không biết tại sao nhưng Diệp tứ muội cũng chiêu theo ý nàng ấy.
Diệp Gia không biết người bên ngoài đã tản đi hết, nàng vẫn đang ở trong bếp cắt cà rốt thành hạt lựu, sau đó bẻ một ít hạt bắp, thái một ít thịt thành hạt lựu, rồi đánh một quả trứng, xào cơm trên dầu nóng cho Chu Cảnh Sâm. Trong nhà cũng không có đồ ăn nhẹ nào, nhưng cơm thừa thì vẫn có, xào với dầu nóng ăn cũng khá ngon. Chu Cảnh Sâm ngồi xổm sau bếp lò, thong thả bỏ củi vào bếp giữ lửa.
Tiếng dầu đổ vào xèo xèo vang lên, trước tiên đánh cái trứng bỏ vào chảo dầu trước, chiên tới khi chín tới nửa thì đổ ra. Sau đó cho các loại cà rốt thái nhỏ, hạt bắp, thịt thái nhỏ vào xào. Xào đến khi nào chúng đổi màu thì cho cơm và cái trứng chín một nửa vào đảo qua, roi thêm chút muối chút tương ớt vào xào tiếp. Món này làm rất nhanh, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Khi hương cay tỏa ra, ngay cả côn trùng cũng có thể bị thu hút.
Chu Cảnh Sâm nhìn bóng lưng mảnh mai đong đưa trong khói lửa, khuôn mặt dần dần trở nên nhu hòa.
Xào xong một bát to, hai người cũng không về lại phòng. Chu Cảnh Sâm bưng chén ngồi ăn ngay trên bàn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-367.html.]
Diệp Gia cũng không đi, nàng ngồi xuống đối diện hắn.
Chủ yếu là vì cơn gió ngoài phòng lạnh đến thấu xương, bếp lửa sau bếp lại rất ấm áp. Giường gạch sưởi ấm trong phòng chưa được đốt lên, cho nên không ấm áp bằng sau bếp. Ánh mắt của Diệp Gia rất thành thật rơi lên người hắn, không cần phải nghi ngờ, trong gian phòng này, ngoài việc nhìn hắn ra thì không có gì để xem. Nhưng ban đầu nàng chỉ tùy ý nhìn hắn, cũng không biết liệu có phải là ảo giác của nàng hay không mà theo nàng đánh giá thì... nàng luôn cảm giác dường như Chu Cảnh Sâm trông có vẻ đẹp trai hơn nhiều.
Rõ ràng đầu vẫn là mái tóc đó, mặt vẫn là gương mặt kia. Còn nét nứt nẻ trên gò má kia sau khi khỏi thì cũng không lại bị tổn thương do giá rét nữa, hai mắt Diệp Gia chăm chú đánh giá mặt mày của hắn, nhưng lại không xác định được chỗ nào đã thay đổi.
Cái cảm giác này y như khi nàng nhìn mấy minh tinh ở đời trước, qua một thời gian nhìn lại thì thấy họ trở nên đẹp hơn, nhưng nhìn kỹ thì vẫn không biết được khác nhau chỗ nào. Gương mặt người này dường như trắng hơn rất nhiều, tóc dù có hơi rối, nhưng khi nhìn kỹ từng sợi tóc thì chúng đều rối rất có nét nghệ thuật. Trong lúc lơ đãng, Diệp Gia nhìn và nhìn, nàng có cảm giác dáng vẻ tự do của hắn mang một nét quyến rũ riêng biệt.
“Tướng công...
"Ừm?" Chu Cảnh Sâm đương nhiên biết nàng đang nhìn hắn, hắn chậm rãi ngước mắt lên.
Ánh mắt của Diệp Gia không tự ý rơi vào bàn tay đang cầm muỗng của hắn, mu bàn tay trắng nn mịn màng, vết nứt da khó coi đã biến mất. Hai mắt Diệp Gia sáng lên, nàng lưỡng lự hỏi: "Chàng gân đây... đã thực hiện thay đổi nhỏ nào à?"
Cái muỗng trong tay Chu Cảnh Sâm cạch một tiếng va vào mép chén, hắn nhướng một bên mày lên: "... Thay đổi nhỏ?"
".. Không." Có nghĩ cũng không có khả năng, Diệp Gia vội xua tay: "Ta nói linh tinh thôi, ngươi ăn cơm đi, đừng để ý ta."
Ánh mắt Chu Cảnh Sâm dừng trên gương mặt nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục lặng lẽ ăn cơm. Bàn tay đẹp de của hắn như đang trình diễn trước mặt Diệp Gia. Dù Diệp Gia có ngốc đi nữa thì nàng cũng nhận ra hắn đang cố ý. ... Chu Cảnh Sâm, cái tên này quả là vì chuyện lớn mà bày mọi cách, quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn.