Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:36:15
Lượt xem: 170
Hai người vừa lướt qua thì Diệp Gia đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc từ trên người hắn, trong lòng nhất thời đánh bộp một cái. Chu Cảnh Sâm đi ra từ phòng phía đông, thấy Diệp Gia chăm chú nhìn bóng lưng A Cửu như có điều suy nghĩ. Hắn mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Gia Nương.
Diệp Gia quay đầu lại, Chu Cảnh Sâm đi tới nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào phòng hai người.
Dù bên ngoài có sáng thế nào thì căn phòng vẫn luôn tối. Diệp Gia bị hắn kéo ngồi xuống bàn, Chu Cảnh Sâm lấy que lửa trong tay áo ra thổi hai cái, thắp lên một ngọn đèn dầu trên bàn. Ánh đèn nhấp nháy bập bùng, cả căn phòng bừng sáng cả lên. Tim đèn đung đưa, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng và có phân nghiêm túc của Chu Cảnh Sâm.
"Lần trước mới nói với nàng được một nửa, phần còn lại vẫn chưa kịp nói." Cũng không phải đột nhiên Chu Cảnh Sâm muốn nói chuyện với Diệp Gia, mấy đêm nay đều đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng nói với nàng. Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về: "Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, có một số việc ta muốn thẳng với nàng."
Diệp Gia chớp chớp mắt, trái tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Được, chàng nói đi."
"Gia Nương, chuyện đầu tiên ta cần nói rõ với nàng là về xuất thân của ta." Chu Cảnh Sâm biết Diệp Gia có thể hiểu được những lời mình nói, có lẽ Diệp Gia không giỏi thơ ca, nhưng chắc chắn là được giáo dục rất tốt."Ta họ Chu, tên Cảnh Sâm, tự Doãn An. Là con trai thứ 3 của Cảnh Vương - con trai thứ 7 của Tiên Đế Đức Vũ. Bốn năm trước, gia phụ bị kẻ thù hãm hại, bị tịch thu nhà cửa và lưu đày."
Trái tim Diệp Gia đập một tiếng, mí mắt khẽ run rẩy trong chớp mắt, lại kiên định nhìn hắn: "Ừm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-393.html.]
"Ta từng có một hôn sự, là hoàng tổ phụ khâm điểm. Mặc dù chưa từng hạ chỉ tứ hôn, nhưng hoàng tổ phụ mở miệng cũng coi như là có hôn ước rồi." Chu Cảnh Sâm thời thời khắc khắc không ngừng nhìn chăm chú sắc mặt Diệp Gia, sợ nàng quay đi: "Nhưng sau này bởi vì Cảnh vương phủ bị hại, cả nhà ta bị lưu đày tới Tây Bắc, cô nương kia lập tức cắt đứt mọi quan hệ với ta. Ta nhắc tới chuyện này với nàng, cũng không phải là ta còn chút tình cảm nào với vị cô nương kia, chỉ là sợ sau này nếu có một ngày gặp lại, sợ nàng hiểu lâm, sinh lòng phiền muộn, hiểu lầm tình cảm ta dành cho nàng. Ta không muốn nhìn thấy tình cảm ta và nàng bị người khác hủy hoại."
Diệp Gia sửng sốt một chút, nghĩ đến lúc trước ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện của Dư thị và Chu Cảnh Sâm, lập tức ý thức được vị này chính là Cố cô nương Cố Minh Hy kia. Nàng rũ mi mắt xuống, mím môi, vô ý thức bốc lên một câu: "Hai người là thanh mai trúc mã?"
"Hả?" Chu Cảnh Sâm không nghe rõ, dừng một chút.
'Lang cưỡi trúc mã tới, vòng quanh giường làm thanh mai. Thanh mai trúc mã?” Vừa dứt lời, sắc mặt Chu Cảnh Sâm cứng đờ. Tay bất giác cam lấy bàn tay Diệp Gia đặt trên đầu gối, người xưa nay không muốn giải thích nhiều bây giờ tập trung giải thích từng chút một: "Mặc dù là thanh mai trúc mã, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ đâu. Ta và người này, khụ, thông suốt chuyện nam nữ rất muộn..."
Hắn còn chưa nói hết lời thì ánh mắt Diệp Gia đã nghiêng về phía hắn, nói: "Thật sao? Ta không tin đâu.'
Nhất thời Chu Cảnh Sâm có chút xấu hổ, hắn cũng không thể giải thích kiếp trước hắn không có tâm tư ở phương diện này. Đời này quả thật hắn có chút thô bạo với Gia Nương, dùng nhiều thủ đoạn nhỏ đùa gicn hơn một chút. Nhưng đây là lần đầu tiên trong hai đời hắn mới được khai thông trên phương diện tình cảm: "Tóm lại, nàng phải tin ta."
Diệp Gia hồ nghi nhìn chằm chằm hắn, nhưng nhìn bộ dáng chân thành của hắn, nàng miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, tạm thời coi như là chàng nói thật đi."
Chu Cảnh Sâm bật cười khi thấy Diệp Gia phản ứng như vậy.