Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:04:11
Lượt xem: 334
Câu nói nàng bé hay nói nhất chính là: "Thẩm nương, đồ ăn ngon sao!"
"Đúng." Đừng nói, tỉnh cảm con người là do cảm xúc sinh ra. Lúc trước Diệp Gia còn cảm thấy Nhuy Tả Nhi có chút xấu, lúc này nhìn đứa trẻ lại thấy càng ngày càng xinh. Giao cho nàng bé phụ trách, Diệp Gia rửa thịt một lần, ho lông dưới đáy nồi, rồi lại chân qua nước: "Ngươi đợi, lát nữa cho ngươi ăn miếng lớn!"
Đôi mắt tiểu hài nhi lóe sáng, toét miệng cười: "Lớn!"
Diệp Gia bên này bận rộn, Dư thị đỡ Chu Cảnh Sâm vào nhà. Một lần nữa nằm lại trên giường, hai mẹ con giằng co, Dư thị lại thở dài. Lời nhàm tai nói nhiêu roi cũng vô dụng, tính tình của nhi tử không phải người nói một hai câu là có thể khuyên được. Nghĩ lại, bà ấy muốn nói khuyên hắn dọn tới tây phòng rồi lại thôi. Đưa tay chỉnh lại chăn đệm cho hắn, nói vào bếp giúp Diệp Gia nhóm lửa.
Chu Cảnh Sâm không nói một lời đưa mắt nhìn bà ấy rời đi, mi mắt run ray mấy lần, thật sự không nói gì.
Trở lại bếp, Diệp Gia đã hầm thịt. Thịt kho tàu phải hầm lâu một chút mới có thể mềm nát. Chỉ có một cái bếp, hầm thịt là không nấu được gì nữa. Dư thị thấy Diệp Gia bưng chảo lớn rán bánh ra, kỳ lạ vây lại: "Đang muốn làm gì vậy? Buổi tối làm bánh?"
Bánh củ cải sợi ăn rất ngon, bán ra ngoài cũng tự ăn. Thấy hôm nay cũng đã muộn, không có thời nhào bột làm bánh, chiên mấy cái bánh làm món chính cũng được. Nhưng mà bọn họ thì được, còn người nằm ở đông phòng lại không được. Hắn vẫn còn phải uống thuốc, chưa uống xong thuốc thì đừng nghĩ đến việc ăn củ cải. Ngay cả một nhân lực mười chín tuổi cũng không ngừng ăn cháo, vẫn phải làm cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-41.html.]
Diệp Gia mỉm cười: "Không, hôm nay chúng ta ăn món mới."
Đời trước Diệp Gia đi công tác ở bên ngoài đến đông bắc đã từng ăn thử thức ăn ngon của nông dân chính gốc, tên là bánh luộc. Đó là một loại đồ ăn hâm, một loại bột mì dính vào cạnh nồi. Đến lúc đố đồ ăn hầm mềm nhun bột mì cũng ngấm vào nước canh, vô cùng thơm. Đúng lúc hôm nay trong nhà hầm thịt kho tàu làm bánh luộc. Một miếng thịt bốn người ăn là không đủ, Diệp Gia thấy thịt hầm gân như đã mềm nát, cắm đũa vào có thể nhổ lên được, thì bỏ trứng đã luộc chính và bạch tùng vào.
Một nồi lớn đầy ắp, vừa mở nắp nồi, Dư thị trợn tròn cả mắt.
Nói thật, từ khi Dư thị bị lưu đày đến Lý Bắc trấn này, suy nghĩ duy nhất chính là nhi tử có thể sống sót từ tây trận. Cuộc sống đã nát bét không còn hi vọng. Tính tình của con dâu Diệp Gia này đúng là kỳ lạ, cứ thế khiến người c.h.ế.t ống lại tạo ra hi vọng. Bây giờ Dư thị cũng giống như Nhuy Tả Nhi, mỗi ngày đều mong ngóng có món ngon gì trong bếp.
"Nương, nương đến đông phòng xem có thể đỡ tướng công ra được không." Diệp Gia thật sự không giỏi chăm sóc bệnh nhân, nhìn Chu Cảnh Sâm ngồi trên ghế đẩu cả buổi chiều, nàng luôn vô thức quên mất người ta gãy chân: "Bánh luộc này phải ăn lúc nóng, vừa ra nồi. Nếu để ra ngoài sẽ ăn không ngon."
Dư thị càng nghĩ cũng không để ý, thật sự đi đến đông phòng đỡ Chu Cảnh Sâm.
Chu Cảnh Sâm được đỡ xuống giường không nhịn được đỡ trán. Những cũng đừng nói, đã uống cháo nhiều ngày, hắn và Dư thị đều ngóng trông đồ ăn ngon. Cả nhà ngồi trong phòng bếp nhỏ chật chội, ngồi xung quanh chảo chiên.